8
Một tháng sau tôi mới gặp lại Lý Minh Thành, ta như già đi cả chục tuổi.
Giữa trán hằn sâu hai nếp nhăn, quầng thâm đen sì kéo dài đến tận gò má.
Đâu còn chút phong thái ngạo mạn năm nào.
Đứng trước cổng Cục Dân chính, trên mặt ta vẫn vương vẻ luyến tiếc, chần chừ chẳng dám bước vào:
“Uyển Uyển, chúng ta thật sự không còn khả năng sao?”
“Chứ còn thế nào nữa?”
Anh ta nuốt nước bọt, giọng khàn đặc:
“Thật ra, hôm trước nằm mơ.”
“Anh mơ thấy em chưa rời đi, mẹ có sai lầm, em vẫn bao dung. Em lo toan mọi việc trong nhà đâu ra đấy.”
“Đó chính là hạnh phúc hằng mơ ước, ước gì giấc mơ ấy là thật. Nếu có thể, nguyện chẳng bao giờ tỉnh lại.”
Lời lẽ da diết, ngay cả chính ta cũng tưởng thật.
Tôi thẳng vào mắt ta:
“Rồi sao nữa? Trong mơ mẹ có sửa sai không?”
Lý Minh Thành khựng lại, gãi mũi lảng tránh.
“Sau đó em… bệnh mà qua đời, vẫn nhớ em lắm…”
Nói nhảm!
Xương cốt tôi còn chưa lạnh, ta đã mở tiệc cưới linh đình.
Hắn và mẹ hắn, chết cũng chẳng bao giờ tỉnh ngộ.
Lý Minh Thành phiền muộn thở dài:
“Sớm biết , lúc trước không nên đưa mẹ đến ở cùng.”
“Đến giờ vẫn cho rằng, tất cả đều không phải tại mẹ sao?”
Anh ta sững người.
Tôi tiếp:
“Mẹ phiền thật, tất cả cũng là do dung túng mà thành.”
“Từ ngày đầu bà ta dọn đến, tôi đã khuyên nên ý lời ăn tiếng . Khi đó bảo sao?”
“Anh , đó là mẹ ruột , là bề trên của tôi, bắt tôi nhịn. Tôi nhiều thêm một câu, liền giận dỗi với tôi.”
“Lý Minh Thành, không thể chỉ khi chính mình chịu thiệt mới bắt đầu trách mẹ chứ?”
Tôi ta từ đầu xuống chân, khẽ lắc đầu.
“Chúng ta đi đến bước này, tất cả đều vì quá ích kỷ.”
Lý Minh Thành há miệng, mặt tái nhợt, chẳng thốt lời nào.
Chúng tôi cùng bước vào Cục Dân chính.
Ngay lúc chuẩn bị thủ tục, ta nhận một cuộc điện thoại.
Thì ra mẹ chồng khi đi giúp việc, lại không kiềm miệng, chê bai nhà chủ bị thợ lừa khi sửa nhà. Trong lúc cãi cọ, bà ta tức giận đến mức xuất huyết não ngã lăn ra.
Lý Minh Thành vội vã chạy đi, trên đường gặp tai nạn, chết ngay tại chỗ.
Mẹ chồng cứu, chỉ còn nửa cái mạng, thành người tàn phế ngồi xe lăn cả đời.
Bởi tôi và Lý Minh Thành chưa chính thức ly hôn, nên di sản dưới tên ta nghiễm nhiên thuộc về tôi.
Tôi lập tức bán căn hộ cũ kỹ, dùng tiền mua một căn hộ đơn thân mới tinh.
Mẹ chồng thì bị gửi vào viện dưỡng lão rẻ nhất.
Bà ta chen chúc trong phòng bệnh hơn chục người, mặt mày méo mó vặn vẹo.
Tôi khẽ :
“Mẹ, chẳng phải mẹ muốn đàn ông sao? Tôi đặc biệt chọn nơi toàn lão già cho mẹ, vui chưa?”
“Nói thật tôi phải cảm ơn mẹ, nếu không phải mẹ chết Lý Minh Thành, tôi còn chẳng đường đường chính chính cầm lấy tiền của ta.”
Mẹ chồng mắt đỏ ngầu, nghiến răng mắng chửi chẳng rõ lời, tay chân quơ loạn muốn lao về phía tôi.
“Tiện… nhân… mày dám…!”
Tôi tát bà ta ngã lăn ra đất, dáng bà ta giãy giụa như chó chết.
“Mẹ, chẳng lẽ đến giờ vẫn chưa hiểu thế?”
Bà ta từng đắc tội với quá nhiều người, giờ không bè thân thích, chẳng ai buồn ghé thăm.
Bà ta rốt cuộc rơi trọn vào tay tôi.
Ăn đồ thừa nguội lạnh, uống nước lã, hễ dám hó hé một câu thì bọn hộ lý vô lương tâm sẽ đánh ba trận một ngày.
Vốn đã mang bệnh, chịu đựng “chăm sóc đặc biệt” như thế, chẳng mấy tháng mẹ chồng đã theo con trai xuống suối vàng.
Tôi lười chẳng thèm tổ chức tang, đem tro cốt vứt thẳng vào thùng rác, ngoài mặt lại giả vờ thương nhớ, bảo để bà ở nhà bầu cùng tôi.
Người ngoài chẳng biết sự thật, còn hết lời khen tôi hiếu thảo, sâu nghĩa nặng.
Tôi bình thản nhận hết, dứt khoát chặt đứt quá khứ, mở ra một cuộc đời hoàn toàn mới.
(Hoàn)
Bạn thấy sao?