Lời Thề Trọn Đời – Chương 7

18

Không liên lạc với tôi, Giang Vọng bắt đầu chuyển tiền thẳng vào tài khoản.

Mỗi ngày mười vạn.

Muốn dùng tiền để thu hút sự ý của tôi.

Một tháng trôi qua tài khoản tôi tự nhiên nhiều thêm ba trăm vạn — khiến tôi vui không chịu nổi.

Ngày trước khi trở về, tôi gỡ chặn ta.

【Chín giờ sáng mai, gặp nhau ở Cục Dân chính.】

Phải một lúc lâu sau, Giang Vọng mới nhắn lại một chữ.

【Được.】

Không lâu sau, lại thêm một tin nữa.

【Sao em không báo cho chuyện bà mất?】

Là tôi không báo sao?

Zalo, điện thoại, tin nhắn — cái nào tôi cũng đã dùng để liên lạc.

Chẳng qua là không đọc.

Hôm sau, trước cổng Cục Dân chính.

Anh đến từ rất sớm.

Vừa thấy tôi liền lao tới:

“Em không còn nữa là có ý gì?”

“Tức là không còn nữa. Hiểu theo đúng nghĩa đen.”

Anh vẫn luôn tự tin như .

Cho rằng bao năm sống cùng nhau, tôi chắc chắn sẽ không thể rời xa .

Nhưng trên đời này, chẳng có ai là không thể thiếu ai.

Càng không có ai, mất ai rồi thì không thể sống nổi.

Năm tôi 23 tuổi, vừa mới tốt nghiệp, tôi và đi đăng ký kết hôn.

Không nhà, không xe, khi đó tôi có cảm giác mình như đang nắm cả thế giới trong tay.

Anh bế tôi lên, vui sướng xoay vòng:

“Ý Chi, sẽ nên sự nghiệp, sau này tuyệt đối không để em phải hối hận. Anh sẽ em cả đời, em cũng phải cả đời nhé!”

Ngày xưa, hiểu rõ rằng tôi … là vì tôi trước.

Đã như , thì giờ lấy tư cách gì để nghĩ rằng tôi vẫn còn ?

19

Giang Vọng đứng lặng im, môi bị cắn đến trắng bệch.

Vừa định mở miệng, tôi đã kịp cắt ngang:

“Đừng còn tôi.”

“Tôi không chịu nổi đâu.”

Thế mà vẫn cố gắng với vẻ mặt tái nhợt:

“Nhưng em mà. Anh chưa bao giờ hối hận vì đã cưới em. Anh luôn biết ơn những gì em cho suốt bao năm qua Anh cứ nghĩ, nếu em nuôi lớn như một công chúa, chắc sẽ giống Ôn Nam Tinh… nên mới có chút áy náy với ấy.”

Câu đó khiến tôi bật .

“Anh thương tôi, nên mới thấy áy náy với Ôn Nam Tinh?”

“Anh có tự nghe nổi mình đang gì không?”

“Nếu dám thẳng thắn thừa nhận là đã thay lòng, có khi tôi còn nể một chút. Sao phải vẽ chuyện ra để bao biện cho thứ rẻ mạt của ?”

Khóe mắt Giang Vọng đỏ hoe, tôi như đang cầu xin:

“Ý Chi, biết em đang giận. Nếu em thấy mấy lời tổn thương mà có thể khiến em dễ chịu hơn, thì cứ đi, cứ như trước đây cũng .”

“Như trước đây? Anh không muốn nghe thì chặn tôi, đúng không?” – tôi đáp lại lạnh lùng.

Anh lắc đầu:

“Là vì em nên mới hận . Anh hiểu mà.”

Khi , ánh mắt tôi rất lâu, như đang cố đọc ra điều gì đó từ biểu cảm của tôi.

Nhưng tôi chỉ một cách bình thản, chưa đến một giây đã thấy buồn nôn, liền quay mặt đi:

“Tình có ăn không? Mà dù có ăn , cũng sẽ đến lúc ngán. Nếu không thì đã chẳng Ôn Nam Tinh rồi.”

Tôi chưa từng phủ nhận mình từng .

Dù sao cũng là chuyện đã qua.

Trong khoảng thời gian tôi không cam lòng, dành cho đã bị chính những lời cay nghiệt tôi từng … bào mòn đến tận đáy.

“Không! Ý Chi, không có. Anh em thật mà. Chỉ là thời gian đó em không còn giống em nữa, tức quá nên mới mấy lời tổn thương em. Trong lòng , chưa bao giờ nghĩ sẽ ly hôn với em…”

Anh ra sức giải thích.

Còn tôi thì bật .

Đúng lúc đó, một giọng khác vang lên:

“Anh ấy… em là gì?”

20

Tôi trơ mắt Giang Vọng quay đầu một cách cứng nhắc.

Ôn Nam Tinh đỏ mắt chất vấn:

“Anh Thẩm Ý Chi, em là gì chứ?!”

Cảnh hỗn loạn này đúng là khiến tôi hả dạ.

Không nhịn , tôi bật thành tiếng.

Ôn Nam Tinh trừng mắt tôi:

“Thẩm Ý Chi, chị đắc ý lắm đúng không? Giang Vọng vẫn còn chị đấy.”

“Tôi hài lòng lắm. Còn em, em thấy đủ chưa?”

Tôi vốn chưa từng là kiểu người rộng lượng cao thượng.

Lúc xé mặt với Ôn Nam Tinh, tôi chưa bao giờ nương tay.

Đến lúc ly hôn cũng phải khiến hai người họ thấy buồn nôn.

Để kéo dài suốt năm năm của họ trở thành trò lớn nhất.

Story của Ôn Nam Tinh vẫn luôn để chế độ công khai với tôi.

Tôi sao có thể không biết họ từng đến quán đó?

Blogger kia có vài triệu follow, năm nào cũng đến đó quay clip — sao tôi lại không biết?

Tôi và Giang Vọng là thanh mai trúc mã, cùng lớp từ cấp 2, cấp 3 đến đại học. Chỉ cần có một người thấy video, cú lật ngược thế cờ này sẽ bắt đầu.

Nỗi không cam lòng tích tụ suốt bao năm, phút chốc giải toả.

Tôi thật sảng khoái.

“Ôn Nam Tinh, nếu em có bản lĩnh thì bảo ta vào thủ tục ly hôn với tôi đi. Nếu không, thì em vẫn chỉ là một kẻ không danh không phận…”

Hai chữ cuối, tôi chỉ mấp máy môi, nhẹ nhàng bắn thẳng vào tim ta.

Ôn Nam Tinh lập tức chuyển mũi dùi sang Giang Vọng:

“Giang Vọng, đi ly hôn với ta ngay, thì em giữ lại đứa bé. Còn nếu không… em thai luôn!”

Giang Vọng hoảng hốt.

Anh ta theo phản xạ sang tôi, bị Ôn Nam Tinh gằn giọng ngắt lời:

“Gì hả? Anh chết một đứa trẻ rồi, giờ còn muốn thêm một đứa nữa à?”

Câu này hay thật đấy.

Tôi đứng một bên mà cũng muốn vỗ tay khen ta một cái.

Giang Vọng à, nếu còn chút khí phách, thì hãy dứt khoát ly hôn, để Ôn Nam Tinh toại nguyện gả vào cái gọi là “hào môn” đi.

À mà nhắc đến hào môn mới nhớ — nhờ cái video kia, cổ phiếu công ty rớt mấy điểm liền đấy.

Giờ mà ly hôn với tôi xong, có khi trong tay cũng chẳng còn bao nhiêu.

Nhưng chuyện đó thì chẳng liên quan gì đến tôi nữa rồi.

Bị hai người phụ nữ kẹp giữa, Giang Vọng cuối cùng cũng phải đầu hàng.

21

Lúc cầm trên tay tờ giấy ly hôn, tôi thở phào nhẹ nhõm — cuối cùng cũng tự do.

Ôn Nam Tinh đứng bên cạnh tức đến sôi máu:

“Ly hôn rồi thì biến xa ra một chút. Nếu chị còn dây dưa với Giang Vọng nữa thì chính chị mới là tiểu tam đấy!”

Tôi bật khinh khỉnh:

“Nếu thật có ngày đó, tôi nhất định sẽ đến học hỏi kinh nghiệm từ em. Dù sao chuyện đó em rành mà.”

“Chị!”

Tôi vốn đã quay người rời đi, lại đứng khựng lại:

“Còn nữa, sau này đừng có xưng hô trịch thượng với tôi. Những năm qua em tiêu xài là tiền chung của vợ chồng tôi, tôi hoàn toàn có quyền đòi lại.”

“Nhưng thôi… coi như tôi mừng cưới cho hai người. Chúc trăm năm hạnh phúc.”

Ôn Nam Tinh tức nghẹn, mà không dám gì.

Khoảnh khắc đó, ta trở thành phiên bản quá khứ của tôi.

22

Hai căn biệt thự đó, tôi vốn đã rao bán hết rồi.

Khi bên môi giới báo cho tôi biết người mua, tôi sững lại vài giây.

Dù sao đi nữa, Giang Vọng cũng trả giá cao hơn.

Đã thì bán cho ta luôn.

Tôi cầm tiền, dứt khoát rời khỏi thành phố ấy.

Ở chi nhánh công ty mới, công việc thuận buồm xuôi gió.

Về đến nhà lại có bé mèo nhỏ dễ thương bầu , nụ trên mặt cũng nhiều hơn.

Còn blogger đã quay video lần trước, không hiểu sao… cứ bám riết lấy chuyện của Giang Vọng.

Thường xuyên gửi cho tôi những “tin tức thê thảm”:

【Chị ơi để em kể, cái tên tra nam đó sắp sản rồi, đúng là đáng đời!】

【Giờ vay nợ tứ tung không trả nổi, con kia thì đòi ly hôn, mà ta sống chết không chịu ký. Quả nhiên đầu óc tra nam rất linh, biết hai người trả nợ thì nhanh hơn một mình, đúng là đáng đời!】

【Con nhỏ đó còn đến tiệm bánh ngọt, xé sạch mấy tờ giấy dán trên tường, chửi loạn cả lên, thật sự là nghiệp quật đấy chị ạ.】

Một blogger xa lạ, theo lý thì cũng chẳng nhiệt đến mức đó.

Cho đến khi tôi thấy tên thật của ấy — Lưu Văn Văn.

Kèm theo một bức ảnh chụp mờ.

Người đang ôm ấy chính là Lưu Lệ Lệ.

Lúc đó tôi mới chợt hiểu mọi chuyện.

Cô bé kia lí nhí khóc trong tin nhắn riêng:

【Chị ơi đừng chuyển thêm nữa! Đừng chuyển nữa thật mà!】

【Chị em đánh chết em mất!】

【Không có chị thì gì có hai chị em em của ngày hôm nay!】

【Em nguyện vì chị mà lên núi đao, xuống biển lửa!】

【Ảnh quỳ lạy.JPG】

Tôi nhắn lại:

【Coi như lì xì đầu năm cho em.】

Người ta , niềm vui và nỗi buồn của mỗi người chẳng ai giống ai.

Nhưng tôi thì… vui hay buồn gì, kết nối lại rất nhanh.

Một thông báo nhảy ra ở góc màn hình:

——【Ý Chi, em có thể trả lại cho ba trăm vạn chuyển trước đây không?】

Tôi thản nhiên xóa tin nhắn.

Sau đó dứt khoát đổi luôn thẻ ngân hàng.

Chiếc thẻ cũ vừa tháo ra, đã bị Hoa Hoa cắn hỏng.

Thỉnh thoảng tôi vẫn nghe tin Giang Vọng sống không tốt.

Cho đến khi một bản tin xã hội phát sóng:

—— Một sản phụ nhảy lầu tự sát tại bệnh viện, hai mạng mất đi. Bên cạnh, người chồng lại nở nụ kỳ quái.

Hình ảnh đính kèm là khuôn mặt tiều tụy đến phát điên của Giang Vọng.

Qua video không chính thức, người ta có thể đọc khẩu hình của ta lúc ấy:

“Lấy mạng đền mạng.”

Chưa đến hai ngày sau, ta cũng tự sát.

Chết trong căn hộ nhỏ năm xưa.

Điều đầu tiên tôi nghĩ là: căn hộ đó chắc sắp rớt giá rồi.

Giang Vọng trên đời này không còn người thân nào nữa.

Người duy nhất có thể đứng ra lo liệu hậu sự — là tôi.

Những ân oán năm xưa, coi như tan thành tro bụi.

Kiếp sau đừng gặp lại nữa.

(Hoàn chính văn)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...