Lời Yêu Đến Muộn – Chương 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi quay mặt đi tránh ánh mắt . Lòng tự trọng trỗi dậy, tôi không dám nói thật.

Thật ra tôi không phải phú bà, tôi hết tiền rồi, nuôi không nổi , cũng sắp nuôi không nổi bản thân.

Thế là tôi bịa một lý do trời ơi đất hỡi:

“Bạn trai cũ bảo em về nước, ở với chỉ là chơi thôi.”

Chỉ là chơi thôi…

Ngay hôm đó, tôi trả phòng, thu dọn đồ, lặng lẽ bỏ về thành phố A.

Không lẽ Lục Kỳ An định trả thù tôi?

Tôi nằm trên giường, lăn qua lộn lại mãi không ngủ nổi.

Đang suy nghĩ m.ô.n.g lung thì tiếng báo tin nhắn WeChat vang lên, tôi vội mở ra.

Ồ, là Kỷ Manh thân của tôi. Cô ấy nói vừa xin được giấy mời tham dự buổi giao lưu chuyên ngành khách sạn ở khách sạn Vân Cảnh.

Bảo tôi ăn mặc xinh đẹp một chút, đến đó toàn là nhân vật tầm cỡ, đúng dịp để mở rộng mối quan hệ.

Nghe tới chuyện kiếm tiền, mắt tôi sáng rực, tạm thời quăng hết chuyện Lục Kỳ An ra sau đầu.

Tối hôm sau.

Tôi uốn tóc xoăn sóng lớn, trang điểm tỉ mỉ, mặc váy dây màu tím nhạt ôm sát, tôn hết đường cong cơ thể.

Cuối cùng đi đôi giày cao gót mười phân, bước ra cửa!

Trong lòng như có một tiểu nhân đang gõ trống hò reo.

Lần này tôi phải một phi vụ lớn!!!

Không chốt được dăm bảy chục đơn hàng thì cái tên Lâm Dữu Khả này chính thức viết ngược lại!

Kỷ Manh quả thật không lừa tôi.

Đây là buổi giao lưu ngành lớn nhất tôi từng tham dự.

Nghe nói là do thiếu gia của Vân Cảnh vừa từ nước ngoài về, tổ chức để tìm hiểu thị trường trong nước.

Tôi nâng ly rượu đi chào từng bàn, tới khi trong tay đã nắm hơn chục tấm danh thiếp thì đầu bắt đầu choáng váng, nặng trĩu.

Kỷ Manh đúng là đồ c.h.ế.t tiệt, còn bảo sẽ bảo vệ tôi, để tôi yên tâm uống!

Kết quả là nhận được điện thoại của trai, ấy bỏ tôi lại rồi chạy mất.

Tôi xoa thái dương, thật sự không thể uống thêm nữa.

Ngó qua mớ danh thiếp trong tay:

Lý tổng của Tinh Nguyệt, Trương tổng của Quan Lam, Trần tổng của Phẩm Nguyệt Hiên…

Lạ thật, sao chẳng gặp thiếu gia Vân Cảnh, chẳng phải ta là chủ trì tiệc này sao?

“Khả Khả à! Lại đây, uống với một ly.”

Giữa cơn choáng váng, tôi cảm giác có bàn tay đặt lên eo mình.

Quay lại, là một ông bụng phệ, tay cầm ly rượu cười với tôi.

“Bỏ tay ra.” Tôi cau mày gạt đi.

Mặt ông ta sầm xuống:

“Sao, Lâm thái độ như vậy là sao? Với người khác uống được, với tôi thì không à?”

Đầu tôi ngày càng nặng, xua tay:

“Để… để lần sau đi.”

Ông ta bỗng chụp lấy cổ tay tôi, hơi rượu lẫn mùi mồ hôi ập tới:

“Vậy để tôi đưa về!”

“Không cần.”

Tôi giật mạnh tay, chân đã mềm nhũn, cả người nghiêng về phía trước.

Đang lúc sắp đập đầu xuống đất, eo tôi bị siết chặt, một cánh tay mạnh mẽ vòng qua, kéo tôi lại.

Ông liếc thấy người mới tới, mặt tái mét, im thin thít bỏ đi.

Tôi lẩm bẩm:

“Cảm… cảm ơn nhé…”

“Lâm Dữu Khả! Không uống nhiều là em c.h.ế.t à!”

Giọng này… sao nghe quen thế?

Tôi ngơ ngác quay đầu. Ơ? Lục Kỳ An sao lại ở đây?

Anh cau chặt mày:

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/loi-yeu-den-muon/chuong-2.html.]

“Bạn trai em đâu? Không lo cho em à?”

Tôi chớp mắt, vô tội nhìn :

“Không phải đang ở đây sao?”

“Em say rồi, để đưa về.” Cánh tay ôm eo siết chặt hơn.

Tôi vung vẩy tay, giọng lè nhè kiên quyết:

“Không về! Em phải tìm thiếu gia Vân Cảnh!”

“Tìm ta gì?”

“Để bàn chuyện ăn!”

“Lâm Dữu Khả, em thiếu tiền đến vậy sao?” Anh cúi xuống nhìn tôi, nghiến răng:

“Anh cho em trăm vạn rồi còn chưa đủ à?”

Tôi mềm oặt dựa vào n.g.ự.c , giọng mơ hồ:

“Thiếu chứ! Em… em muốn tích tiền để tìm ấy!”

Như bị lời tôi đ.â.m mạnh một nhát, thái dương Lục Kỳ An giật giật. Anh bực bội bế ngang tôi lên.

Trong lòng , tôi không hề ngoan ngoãn.

Tay tôi loạn xạ khắp nơi, thậm chí còn bóp một phát vào cơ bụng rắn chắc của , cảm giác đem lại tuyệt quá.

Anh khẽ rên một tiếng:

“Lâm Dữu Khả, em đúng là muốn c.h.ế.t mà.”

Bị Lục Kỳ An quát một câu, tự dưng thấy hơi tủi thân.

Tôi thật lòng thích , chia tay hơn một năm rồi, vẫn nhớ không nguôi.

Hôm qua đến nhà tôi, còn nói muốn quay lại, kết quả hôn xong lại bỏ đi, khiến tôi mừng hụt.

Nghĩ vậy, tôi vòng tay qua cổ , mượn lực đỡ ở dưới chân, nhích lại gần, cướp lấy hơi thở của .

Đầu lưỡi run run nếm chút vị rượu vang còn sót lại trên môi, tôi bướng bỉnh không chịu buông.

Trong cơn mơ màng, tôi bị đặt xuống chiếc giường êm ái.

Dây váy trượt xuống khuỷu tay, cổ áo rộng mở, một mảng trắng nõn thấp thoáng.

Váy bị kéo lên, để lộ đôi chân thon mịn, dưới ánh trăng gần như trong suốt.

Hơi thở Lục Kỳ An trở nên nóng bỏng.

Tôi gắng mở mắt:

“Lục Kỳ An, em nhớ lắm…”

Khóe môi khẽ cong, cúi xuống, giọng trầm khàn:

“Sao nào muốn không?”

Vừa nói, bàn tay lớn đã đặt lên eo tôi.

Tim tôi run lên, vành tai nóng bừng.

Cảm giác quen thuộc nhanh chóng lan khắp sống lưng.

Mỗi dây thần kinh đều kêu gào nhớ .

Ngước đôi mắt mờ sương nhìn , tôi khẽ gật đầu.

“Là em trêu chọc trước đó”

Không đợi tôi đáp, cúi xuống áp người, nụ hôn tràn đầy xâm chiếm.

Răng khẽ cắn môi tôi, thừa lúc tôi hé ra, lưỡi lập tức tiến vào, càn quét mọi ngóc ngách.

Anh tham lam đoạt lấy, cuồng nhiệt tràn lan.

Cả người tôi như trôi lơ lửng giữa mây, mềm nhũn, mơ hồ như trong mộng.

Nắng len qua khe rèm.

Tiếng chuông điện thoại chói tai bất ngờ vang lên.

Cơn buồn ngủ nặng trĩu chưa tan, tôi nhấc cánh tay mỏi nhừ lên tìm điện thoại, ấn tắt.

Đêm qua tôi mơ thấy mình hôn Lục Kỳ An. Giờ ngủ thêm chút nữa, biết đâu còn mơ tiếp.

Nhưng điện thoại lại kiên quyết réo lần nữa. Tôi vừa bắt máy thì nghe tiếng gào của Kỷ Manh:

“Lâm Dữu Khả! Chồng cậu sắp tới rồi, cậu đang ở đâu?”

“Hả?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...