Lời Yêu Đến Muộn – Chương 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Ba tôi bên cạnh uống sữa đậu nành, chậm rãi gật đầu:

“Có thể cưới trước, con cái… trễ vài tháng cũng được, không vội, không vội.”

… Hai người rốt cuộc là ba mẹ của ai vậy?!

Thế là ba người họ vui vẻ quyết luôn chuyện cả đời của tôi.

Nhìn nụ cười khó giấu trong mắt Lục Kỳ An, tôi bỗng thấy… hình như cũng không tệ.

Trước khi đưa tôi về thành phố A, còn dẫn tôi đi mua một đống quà gửi về cho nhà tôi, nói hôm khác sẽ chính thức tới dạm hỏi.

Anh còn chuyển cho mẹ tôi 200 vạn, bảo là sính lễ.

Mẹ tôi vui đến không khép nổi miệng.

Trên xe về, tôi mới có thời gian hỏi:

“Nhà họ Vân không ép hôn à? Họ chịu chấp nhận một không gia thế như em sao?”

“Một năm trước, khi tập đoàn Vân thị đang rối, điều kiện duy nhất để về giúp là: chuyện hôn nhân, họ không được can thiệp.”

“Nhà họ Vân còn để uy h.i.ế.p ngược lại à?”

Ngón tay gõ nhẹ lên vô-lăng, bật cười khẽ:

“Nói ra thì buồn cười, vợ cả của ba không sinh được con, ba ở ngoài có ba người phụ nữ, kể cả mẹ , sinh được ba đứa con.”

“Cuối cùng, thật sự mang m.á.u của ông ấy… lại chỉ có mình .”

“Mẹ không nỡ giao cho nhà họ Vân, mới dẫn trốn tới thành phố D. Chỉ tiếc là… bà…”

Thấy mắt ươn ướt, tôi siết c.h.ặ.t t.a.y .

“Từ nay, sẽ không đơn nữa. Có em, có cả ba mẹ em, tụi em đều thương .”

Nhìn ra ngoài cửa sổ, hướng đi không phải nhà trọ của tôi, cũng chẳng phải khách sạn Vân Cảnh.

“Chúng ta đi đâu vậy?”

Anh cười bí ẩn:

“Rồi em sẽ biết.”

Cuối cùng, xe dừng trước cổng Cục Dân Chính.

Anh lấy từ túi ra một chiếc hộp nhung, đưa lên trước mặt tôi.

“Cạch” — nắp bật mở, chiếc nhẫn kim cương lấp lánh dưới ánh nắng. Anh hít sâu:

“Lâm Dữu Khả, em đồng ý lấy không?”

Lúc nói, ánh mắt vẫn khiến tôi rung như lần đầu gặp, chỉ là sau khi tiếp quản gia tộc, khí chất thêm vài phần quý khí, đan xen nét phong lưu tuổi trẻ và sự chín chắn, khiến tôi chẳng thể rời mắt.

Tôi chìa tay trái, mỉm cười:

“Lâm Dữu Khả đồng ý lấy Lục Kỳ An, một đời không chia lìa.”

Anh cúi người tháo dây an toàn cho tôi, nụ hôn theo hơi thở ập xuống, phủ kín khắp nơi.

“Đi thôi, chúng ta đi đăng ký.”

“Sao gấp vậy?”

Anh tựa cằm lên tóc tôi, giọng khẽ khàng:

“Không gấp không được, em đã chạy hai lần rồi.”

Bàn tay nâng mặt tôi, lời nói dịu dàng ẩn chứa sự áp chế:

“Lần này phải trói chặt em, không cho chạy nữa.”

Người ta nói: nghìn dặm nhân duyên do một sợi tơ buộc.

Cuộc gặp gỡ bất ngờ, có người đã âm thầm chờ từ lâu.

Giữa biển người mênh mông, dù chúng tôi từng lạc mất nhau…

Bàn tay số phận vẫn liên tục đưa chúng tôi trở về bên nhau.

Như chim mỏi cánh cuối cùng tìm về tổ, như trăm sông nghìn suối chảy về biển lớn.

Dù cách nhau bốn mùa gió, vạn dặm đường…

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/loi-yeu-den-muon/chuong-7.html.]

Thì vào một buổi chiều bình thường, ở một góc phố nào đó, ta vẫn sẽ gặp lại định mệnh của mình.

Trên con phố thành phố A khi đông vừa chạm ngõ, Lục Kỳ An nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, như nắm một báu vật vừa tìm lại.

Quý giá đến mức không thể buông.

Phiên ngoại 1

Lần đầu Lâm Dữu Khả xuất hiện trước quầy bar, Lục Kỳ An đã ý tới .

rạng rỡ ấy, cúi đầu uống rượu, vừa uống vừa lẩm bẩm mắng gã đàn ông bội bạc.

Anh do dự một chút, pha một ly cocktail màu hồng nhạt đưa qua, muốn khiến tâm trạng dịu lại đôi phần.

Cô ngẩng lên cười với , rồi cứ thế trò chuyện.

Có lẽ vì uống rượu, nói rất nhiều, khuỷu tay chống lên quầy bar.

Cô kể rằng mối đầu ngoại , con cũng sắp chào đời, còn bản thân thì quên mãi không được.

Cô nói mình tên Lâm Dữu Khả, quê ở thành phố D.

Đến cả tên tiểu học cũng kể ra, nói xong tự cười, mắt cong cong như trăng khuyết.

Khi ánh sáng hắt lên vết sẹo hồng nhạt sau tai , tim chợt nhói lên.

Hóa ra là .

Anh trăn trở suốt đêm, nghĩ cách xin liên lạc mà không bị coi là đường đột.

Tối hôm sau, lại tới.

Lần này không uống rượu, đi thẳng qua đám đông trước quầy, ngẩng lên cười với , hàng mi dưới ánh đèn đổ bóng dài:

“Này, đẹp trai, có muốn trai tôi không?”

Ngừng một nhịp, hơi nghiêng người về phía trước, giọng pha chút trêu chọc:

“Chị đây có thể nuôi nhé.”

Phiên ngoại 2

Trong biệt thự.

Bé trai hai tuổi Lục Cảnh Trừng lắc lắc cánh tay Lục Kỳ An, giọng non nớt nũng nịu:

“Ba ơi, mình đi công viên nha.”

Anh bóp nhẹ má phúng phính của con:

“Cảnh Trừng ngoan, đợi ba viết xong 3.000 chữ hôm nay, ba sẽ đưa con đi chơi, được không?”

Tôi bóc một quả vải nhét vào miệng , tiện mắt liếc bản báo cáo của .

Hừ, báo cáo trải nghiệm 300 vạn chữ, viết gần 3 năm mà mới hơn một trăm vạn.

Nói một ngày 3.000 chữ, kết quả càng viết càng lười.

Ví dụ như bây giờ.

“Bà Ngô, đưa cậu chủ ra vườn chơi s.ú.n.g nước nhé.” – Lục Kỳ An gọi, mắt vẫn dính chặt lên người tôi.

Cảnh Trừng vừa được bế đi, cánh tay đã vòng qua eo kéo tôi vào lòng.

Cằm tựa vào hõm vai tôi, hơi thở nặng dần:

“Vợ à, hết ý tưởng rồi, cho chút cảm hứng đi?”

Vài năm nay, để “tăng cảm hứng”, Lục Kỳ An học được không ít trò mới.

Ví dụ như ướt át câu dẫn, còng tay màu hồng, dùng cà vạt trêu ghẹo…

Lần này, cầm một múi vải đã bóc sẵn, bỏ vào miệng.

Chưa kịp phản ứng, môi đã áp xuống, mạnh mẽ mà dịu dàng tách môi tôi.

Vị ngọt mát lạnh của vải vỡ tung khi đầu lưỡi hai người chạm nhau, trượt xuống cổ họng.

“Ưm…” – tôi lùi ra sau, eo bị ôm chặt hơn.

Vừa hôn, vừa bế tôi đặt xuống mép giường.

Rèm cửa bị gió thổi hất lên, ánh sáng lấp loáng, sóng dập dờn, lan khắp căn phòng.

Hết truyện.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...