10
Giang Hành Chu ở lại bên cạnh ta.
Nhưng hắn không vui, ngày nào cũng đi xem thái y, uống đủ loại thuốc kỳ lạ.
Ta cũng từng khuyên hắn.
Hắn ôm lấy bình thuốc, thế nào cũng không chịu buông tay.
“Điện hạ, người đừng quan tâm đến ta nữa, ta không sinh con, sống cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
Sau đó nâng lên, “Từng ngụm từng ngụm” uống cạn nửa bình.
Ta thoáng qua dược liệu, lập tức nôn thốc nôn tháo.
Hắn sao uống .
Giang Hành Chu ta: “Điện hạ, không cần thương xót ta.”
Ta vỗ vai hắn: “Lần sau, mang ra ngoài uống nhé.”
Giang Hành Chu càng thêm buồn bã.
Một mình Giang Hành Chu nhanh chóng cạn kiệt kho dược liệu của thái y viện, ầm ĩ đến cả hoàng cung trên dưới đều biết.
Nhưng tại sao bọn họ đều dùng ánh mắt kỳ lạ ta?
Thêm cả ánh mắt thương xót Giang Hành Chu.
Ngay cả thái tử Chu quốc trốn ra khỏi Đông cung, hắn cũng giơ ngón tay cái với ta: “Kính nể.”
Ta thực sự rất khó hiểu.
Phụ hoàng còn triệu kiến ta.
Người giảm tránh: “Ai cũng trải qua thời trẻ, trẫm có thể hiểu con. Nhưng mà, Tiểu Giang một mình gả đến đây, cũng rất không dễ dàng, con không thể tát ao bắt cá .”
“Nhi thần biết rồi.”
Ta hiểu rồi.
Ta không thể tiếp tục chiều chuộng Giang Hành Chu, để hắn lãng phí dược liệu nữa.
Rõ ràng, phụ hoàng không đủ dùng.
Phụ hoàng thấy ta đã hiểu, cũng bắt đầu chuyện chính sự với ta.
Chuyện hòa thân của thái tử Chu quốc, người không tìm người thích hợp, liền để ta đi từ chối.
Ta do dự một lúc, cố gắng can gián: “Thật ra, cũng không phải là không có.”
Thái tử Chu quốc sắp lật đổ cả bức tường Đông cung rồi.
Phụ hoàng không đồng ý: “Hoàng tỷ của con vì nước tận trung, địch vô số, sao có thể để nàng hòa thân ?”
Ta không đến hoàng tỷ.
Ta bắt đầu dẫn dắt phụ hoàng đi cân nhắc đến ứng cử viên tuyệt vời.
“Hoàng tỷ không thích nam nhân, quả thật không thích hợp. Nhưng mà, hòa thân là nghĩa vụ của hoàng thất tử đệ, chúng ta có thể tìm một người trong số đó, nuôi dưỡng tôn quý, bách tính cung phụng, thích nam nhân. Phụ hoàng, người thấy thế nào?”
Phụ hoàng bừng tỉnh đại ngộ.
Ông xoa đầu ta, : “Con này, con này, còn khá là hàm súc.”
Ta cũng : “Đương nhiên phải hàm súc rồi.”
11
Ngày hôm sau, phụ hoàng ở trên triều, đề nghị lập thái tử Chu quốc chính phi của ta.
Hóa ra hôm qua, người chẳng hiểu gì cả.
Phụ hoàng ân cần kéo ta đến trước mặt thái tử Chu quốc.
“Một người là hoàng thái nữ, một người là thái tử, các ngươi chính cung của nhau, hoàn toàn không mâu thuẫn.”
Hoàng huynh vốn luôn giữ lễ, trước mặt văn võ bá quan, lập tức phất tay áo bỏ đi.
Thái tử Chu quốc một câu không đồng ý, lập tức đuổi theo.
Phụ hoàng gãi đầu, với ta: “Nữ nhi, ta đã giúp con rồi, xem ra là hắn không để mắt đến con.”
Giang Hành Chu nhận tin tức, xông vào đại điện thì vừa vặn nghe thấy câu này.
Hắn thất vọng ta, lồng ngực tức giận phập phồng, hừ một tiếng thật mạnh, đóng sầm cửa kim loan điện.
Đây chính là cánh cửa mà phải cần hai ba người hợp sức, mới có thể từ từ đẩy ra.
Phụ hoàng gượng: “Tiểu Giang, sức lực cũng khá lớn.”
Ta vội vàng đuổi theo.
Giang Hành Chu đã thu dọn đồ đạc ở bên giường.
“Người không thích ta, ta uống nhiều thuốc nữa cũng vô dụng. Thay vì chờ người tìm người có thể sinh con cho người, rồi đuổi ta đi, chi bằng ta đi ngay bây giờ.”
Ta đứng ở cửa.
Nhìn tác của hắn, trong lòng ta rất không thoải mái.
“Giang Hành Chu, ngươi trước tiên hãy đặt yếm của ta xuống.”
Giang Hành Chu nắm chặt mảnh vải trắng, tức giận phản bác ta: “Ta thêu hoa, ta không thể mang đi sao?”
Ta: “… “
Ta cuối cùng cũng hiểu , tại sao hắn kiên trì ở nhà thêu hoa.
Giang Hành Chu thấy ta không gì, lại đi tới: “Trên người thôi, còn có một cái.”
Ta thật muốn lập tức móc ra, hung hăng ném vào mặt hắn lại sợ hắn điên lên.
Ta chỉ có thể : “Ngươi chắc chắn phải như sao?”
Giang Hành Chu : “Ta gả cho ngươi, tiền đều tiêu hết rồi, ngươi ngay cả danh phận cũng không cho ta, cũng không phòng với ta.”
Ta rất bất lực, tiền hắn tiêu hết, là vì ta sao? Là do hắn thích đi khoe khoang thì có.
Giang Hành Chu lau nước mắt nơi khóe mắt.
“Chỉ vì ngươi ngươi thích ta, ta uống nhiều thuốc như , thái y đều ta không có vấn đề gì, thật ra ta nghi ngờ là ngươi có vấn đề. Nhưng những điều này đều không quan trọng, ngươi muốn thích người khác, thì ta đi.”
Hắn giả vờ muốn đi.
Mặc dù biết hắn phần lớn là giả vờ ta vẫn kéo hắn lại.
“Thuốc không cần uống nữa. Ta sẽ với phụ hoàng, ta chỉ thích ngươi, hoàng vị cũng không cần, không?”
Giang Hành Chu lập tức quay người lại.
Hắn giọng điệu vui vẻ : “Thật sao?”
Ta gật đầu.
Ta chủ yếu là sợ hắn đem yếm, đồ lót với tất của ta đều mang đi.
12
Thái tử Chu quốc hướng phụ hoàng ta cầu thân.
Hắn muốn hoàng huynh hòa thân.
Phụ hoàng lập tức ngất xỉu.
Người vừa tỉnh lại, hoàng huynh đã quỳ xuống nhận lỗi, ta với hoàng tỷ cũng đứng canh ở một bên.
Phụ hoàng rất tức giận.
“Ngươi quen biết hắn, hắn là thái tử, ngươi cũng là thái tử, ngươi cuối cùng đang nghĩ gì?”
Hoàng huynh cúi đầu, không rõ biểu cảm, hắn không một lời.
Phụ hoàng tức đến .
“Ngươi quả thật không xứng quân. Bỏ một vị đế vương không , lại đi hậu cung cho người mình thích. Ngươi cho rằng đây là , ta chỉ thấy buồn vô cùng!”
Ta nhớ, phụ hoàng biết hoàng huynh thích nam nhân, cũng không tức giận như hôm nay.
Phụ hoàng cho hắn hai lựa chọn.
Một là, để hắn đồng ý hòa thân, hoàng huynh sẽ đoạn tuyệt quan hệ với chúng ta.
Hai là, hoàng huynh từ chối thái tử Chu quốc, vẫn có thể tiếp tục ở lại trong cung thành.
Hoàng huynh chậm rãi đứng dậy, cung kính hành lễ với phụ hoàng.
“Phụ hoàng, nhi thần biết rồi.”
Hoàng huynh rất nhanh đã đưa ra quyết định.
Chỉ trong một đêm, tường Đông cung không chỉ cao hơn, còn mọc ra dày đặc những lưỡi dao nhọn.
Thái tử Chu quốc đứng dưới tường.
“Cho nên, vẫn là, không thích ta sao?”
Lại qua ba ngày.
Bức tường dài khoảng mấy trăm mét của Đông cung, ngoài những lưỡi dao nhọn màu bạc, còn mọc đầy hoa hồng màu hồng trắng.
Rất nhiều người đi ngang qua đó.
Khi Trần tỷ tỷ đi ngang qua, kéo hoàng tỷ cùng nhau đi xem.
Khi Giang Hành Chu đi ngang qua, hái một nắm tặng ta.
Khi Lý công công đi ngang qua, bảo muốn nghiêm tra an ninh hoàng cung.
Khi phụ hoàng đi ngang qua, liền Lý công công bớt lo chuyện bao đồng.
Khi ta đi ngang qua, thì là bảo người đắp lại thật tốt đoạn mà Giang Hành Chu đã hái.
Thái tử Chu quốc canh giữ nhiều ngày người hắn thực sự chờ đợi, lại không ra lấy một lần.
Thái tử Chu từ bỏ hòa thân.
Ngày đoàn sứ thần Chu quốc cuồn cuộn mênh mông rời khỏi kinh thành, còn không quên sai người đưa cho hoàng huynh một cỗ xe ngựa.
Trong cỗ xe ngựa đó, toàn là hoa hướng dương, tươi sáng, rực rỡ.
Dừng ở cửa Đông cung, ba ngày ba đêm.
Không ai nhận.
13
Giang Hành Chu muốn đem xe ngựa đó về tặng cho ta.
Ta nghiêm khắc ngăn cản hắn.
Trần tỷ tỷ kích dậm chân: “Hắn thật lãng mạn, đáng tiếc lại là nam nhân.”
Hoàng tỷ nắm trong tay một đóa hồng, lại dỗ Trần tỷ tỷ vui vẻ.
Chúng ta ở trong bóng tối lén ba ngày.
Ngày thứ ba, nửa đêm, hoàng huynh cuối cùng cũng ra ngoài.
Hắn hai tay ôm trước ngực, như đang tự .
“Ta vì ngươi, ngay cả thái tử cũng không , ngươi cho rằng tặng mấy đóa hoa hỏng, là đủ sao?”
Giang Hành Chu ở bên tai ta : “Hắn thật si , đáng tiếc lại là nam nhân.”
Ta liếc hắn một cái.
Hoàng huynh đi đến trước xe ngựa, gõ gõ vào thân xe.
“Ra ngoài đi, đã ba ngày rồi.”
Xe ngựa không có tĩnh.
Phụ hoàng đột nhiên chui ra: “Các ngươi , bên trong có giấu người không?”
Chúng ta đều giật mình.
Thái tử Chu quốc sẽ trốn trong xe ngựa sao?
Hoàng huynh chờ rất lâu, cũng không có ai đáp lại hắn.
Hắn lên xe ngựa.
“Nếu chỉ có hoa, ngươi chết chắc rồi.”
Trong xe ngựa truyền đến tiếng ngã.
Chúng ta vây quanh, vén rèm xe lên.
Hoàng huynh bị người ta kéo ngã vào trong đám hoa hướng dương chật chội.
Những cánh hoa vụn vặt dính đầy người.
Thái tử Chu quốc thấy chúng ta, đặc biệt là phụ hoàng, hắn vẻ mặt ngượng ngùng, buông thắt lưng của một người nào đó ra.
Hoàng huynh chống tay đứng dậy, phủi những cánh hoa trên lông mày và mắt, một vẻ ung dung tự tại.
Thái tử Chu quốc đưa ra phương án mới.
Mặc dù Chu quốc cường thịnh hơn chúng ta hắn nguyện ý ở lại đây con tin, vẫn có thể bảo vệ hòa bình cho hai nước.
Điều kiện của hắn cũng rất đơn giản, chính là đem hoàng huynh gả cho hắn.
Phụ hoàng vui mừng khôn xiết.
“Sinh con trai vẫn có chút tác dụng.”
Bạn thấy sao?