Lựa Chọn Đầy Tổn [...] – Chương 2

3

Hứa Tinh Xán… cũng trọng sinh rồi.

Bảo sao kiếp trước ta và Tư Dịch Thần ngoài mặt không hề có bất kỳ mối quan hệ nào, mà kiếp này mới mấy ngày đã thân mật đến thế.

Chắc là cả hai đã ngầm hiểu lòng nhau, muốn dùng kiếp này để nối lại đoạn duyên dang dở đây mà.

Tôi cúi mắt, nhớ lại sau khi mình gả vào nhà họ Tư ở kiếp trước.

Tập đoàn Tư thị bỗng nhận vô số hợp đồng hợp tác, tài sản tăng vọt, chẳng bao lâu đã trở thành gia tộc giàu nhất Kinh Bắc.

Các trưởng bối trong nhà đều cho rằng tôi có số vượng phu, càng thêm hài lòng với tôi, ai nấy đều đối xử rất tốt với tôi.

Vậy nên, dù Tư Dịch Thần luôn hờ hững với tôi, tôi vẫn nghĩ rằng mình là người hạnh phúc.

Cho đến khi phát hiện ra những bức ảnh đó…

Mẹ vào phòng, với tôi rằng năm ngày nữa, Tư Bỉnh Khiêm sẽ trở về từ nước ngoài.

Tôi có chút bất ngờ.

Dù sao thì kiếp trước, người này của Tư Dịch Thần vẫn luôn độc thân cả đời.

Không ngờ, hôn sự giữa tôi và ấy lại tiến hành thuận lợi như .

Tôi chỉ nhớ mang máng ấy là một người rất tốt.

Gả cho ấy, ít nhất cũng khiến tôi cảm thấy an tâm hơn bất kỳ ai khác.

Hôm sau, tôi đến xưởng thiết kế thời trang của mình trong công ty từ sớm, chỉnh sửa lại thiết kế váy cưới của mình.

Từ khi học đại học ngành thiết kế thời trang, tôi đã bắt tay vào thiết kế chiếc váy cưới của riêng mình.

Chỉ là, khi đó, người mà tôi một lòng muốn lấy… là Tư Dịch Thần.

Vậy nên, mọi thứ đều phải theo ý thích của ta.

Anh ta chưa bao giờ cho phép tôi sử dụng bất kỳ hoa văn nào mà tôi thích.

Nhưng kiếp này, cuối cùng tôi cũng có thể mặc chiếc váy cưới mình thích, gả cho một người khác rồi.

Vài ngày sau, tôi hoàn thành việc chỉnh sửa váy cưới và vào phòng trà để nghỉ ngơi.

Chẳng bao lâu sau, tôi lướt thấy bài đăng trên mạng xã hội của Hứa Tinh Xán.

Trong ảnh, chiếc váy cưới tôi vừa sửa xong bị cắt ngắn một nửa, biến thành một chiếc váy siêu ngắn.

Cô ta đang mặc nó, cùng Tư Dịch Thần khiêu vũ thân mật.

“Anh Dịch Thần biết em thiếu váy dạ hội, liền đặc biệt mang đến cho em đó~ Được cưng chiều thế này thích quá đi mất!”

Tôi không thể tin nổi, lập tức lao thẳng lên tầng năm—nơi tổ chức buổi tiệc khiêu vũ.

Hứa Tinh Xán và Tư Dịch Thần đang khiêu vũ đầy cuồng nhiệt, phần hông dán chặt vào nhau, lắc lư đầy ám muội.

“Tại sao có thể mặc váy cưới của tôi! Ai cho phép đưa nó cho ta, còn hoại thành thế này!”

Thấy tôi, Hứa Tinh Xán lập tức giả vờ sợ hãi, nước mắt lã chã rơi xuống.

“Anh Dịch Thần… có phải em đã sai gì không? Sao chị Nam Hi lại trông giận dữ như chứ… hu hu…”

Tư Dịch Thần lập tức chắn trước ta, lạnh giọng với tôi:

“Chỉ là một chiếc váy cưới thôi mà, có gì to tát đâu!”

“Dù sao đến lúc đó cũng mặc nó để cưới tôi. Giờ lấy ra cho Tinh Xán mặc khiêu vũ một chút thì có sao đâu?”

“Hơn nữa, tôi vốn dĩ không thích kiểu dáng này. Cô cứ cái mới đi, đừng có kiếm cớ sự ở đây!”

Tôi không thể tin nổi sự vô liêm sỉ của ta.

“Ai chiếc váy này là để mặc cho xem? Đây là váy cưới tôi chuẩn bị cho chính lễ cưới của mình!”

Tư Dịch Thần lắc đầu nhạt.

“Bớt diễn đi, Bạch Nam Hi. Đám cưới của chẳng phải cũng là đám cưới của tôi sao? Tôi đã đồng ý cưới rồi, diễn tiếp nữa cũng vô nghĩa thôi!”

Ánh mắt tôi lướt qua chiếc kéo đặt trên bàn bên cạnh.

Tôi cầm lên, mạnh mẽ cắt phăng phần váy dưới sát chân của Hứa Tinh Xán.

“Tư Dịch Thần, nếu tự tin như , thì mở to mắt mà cho rõ!”

“Đồ dơ bẩn, tôi không cần. Người dơ bẩn, tôi cũng không thèm nữa!”

Tư Dịch Thần sững người.

Trước đây, cho dù tôi có giận dỗi thế nào, cũng chỉ là nũng với ta.

Chưa bao giờ, tôi có thái độ tuyệt như lúc này.

Anh ta theo bản năng vươn tay kéo tôi lại, đúng lúc đó, Hứa Tinh Xán bật khóc nức nở.

“Anh Dịch Thần… chân em… hình như bị xước rồi… đau quá hu hu… em không sao đâu, đừng lo cho em, mau đuổi theo chị Nam Hi đi… tất cả đều là lỗi của em…”

Tư Dịch Thần ngập ngừng một lúc, theo bóng lưng tôi, rồi hừ lạnh một tiếng.

“Không cần để ý ta! Một người phụ nữ ghen tuông mù quáng như , phải dạy cho ta một bài học, để ta tự kiểm điểm lại mình!”

4

Tôi những sợi vải vụn từ chiếc váy cưới còn vương trên tay.

Lặng lẽ lau đi giọt nước mắt.

Thật đáng tiếc cho công sức của tôi.

Nhưng dùng một chiếc váy cưới để thấu một con người, cũng xem như là một điều may mắn.

Tối nay là bữa tiệc gia đình, lần đầu tiên tôi gặp mặt chính thức Tư Bỉnh Khiêm.

Lần đầu gặp mặt, ít nhất cũng phải để lại ấn tượng tốt.

Tôi nhanh chóng chỉnh trang lại bản thân, lấy lại bình tĩnh rồi đi xuống hầm để xe.

Từ xa, tôi thấy một chiếc xe đang rung lắc dữ dội.

Tới gần hơn, tôi mới nhận ra—đó là chiếc Maserati của Tư Dịch Thần.

Qua cửa kính xe hé mở, Tư Dịch Thần đang ôm Hứa Tinh Xán trên đùi.

Cô ta ánh mắt mơ màng, cơ thể không ngừng nhấp nhô lên xuống.

Dù đã sớm biết Tư Dịch Thần không tôi, bất ngờ bắt gặp cảnh tượng này, tim tôi vẫn không khỏi thắt lại.

Anh ta mở mắt, vô chạm phải ánh của tôi.

Trong mắt ta thoáng qua chút bối rối, chỉ trong một giây.

Ngay lập tức, ta vén tóc Hứa Tinh Xán ra sau tai, cúi đầu hôn sâu, như thể cố kích thích tôi.

Cử của ta càng ngày càng kịch liệt, tiếng rên rỉ của Hứa Tinh Xán vang vọng khắp hầm xe.

Tôi thu lại ánh , quay người rời đi, bước lên xe của mình, lái thẳng đến nhà tổ của Tư gia.

Trên đường đi, tôi ghé qua lấy món quà đã chuẩn bị cho Tư Bỉnh Khiêm—một chiếc cà vạt.

Khi đến nơi, tôi bất ngờ nhận ra, tôi và Tư Dịch Thần lại đến cùng lúc.

Anh ta vừa mở cửa xe, tôi lập tức thấy ghế phụ phía trước vương đầy vỏ bao cao su đã qua sử dụng.

Thấy tôi cầm hộp quà trong tay, vẻ bối rối thoáng qua trên mặt ta nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sự đắc ý.

“Còn mua quà cho tôi nữa à? Đưa tôi xem nào.”

Sợ ta lại giật lấy, tôi vội giấu món quà ra sau lưng.

“Không phải cho !”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...