Lựa Chọn Đầy Tổn [...] – Chương 4

Tư Dịch Thần nghe xong, lập tức gật đầu theo:

“Đúng, đúng, rất phải! Bố mẹ, dù sao con và Nam Hi cũng hiểu ý nhau, bố mẹ cứ đợi tham dự hôn lễ của bọn con là !”

Những người lớn trong bàn tiệc đều kinh ngạc ta.

Tư phụ cuối cùng không nhịn nữa, đập bàn quát:

“Chúng ta đang bàn chuyện hôn sự của con, con chen miệng vào ?!”

6

Tư Dịch Thần vẫn chưa nhận ra vấn đề, vẻ mặt thản nhiên:

“Chú con cũng sắp kết hôn à? Vậy thì đúng là chuyện vui rồi! Hay là chúng ta tổ chức chung với nhau đi, nhà họ Tư càng thêm náo nhiệt!”

Tư phụ nhíu mày:

“Con đang linh tinh cái gì ! Ai tổ chức chung? Chưa đến lượt con kết hôn đâu!”

“Người sắp kết hôn là con và Nam Hi! Một đứa con nít như con đừng có quậy nữa!”

Tư phụ dứt lời, quay sang tôi, vui vẻ nâng ly rượu:

“Suýt chút nữa tôi đã nghĩ rằng cả đời này mình không thấy em trai cưới vợ rồi! Nam Hi, ly rượu này, tôi kính con!”

Tư Dịch Thần cuối cùng cũng sững người, giọng lắp bắp đầy run rẩy:

“Bố… bố gì cơ? Người kết hôn là ai với ai?”

Không đợi Tư phụ trả lời, Tư Bỉnh Khiêm đã đặt bàn tay đang nắm chặt tay tôi lên mặt bàn, ánh mắt bình thản kiên định thẳng vào Tư Dịch Thần.

“Người kết hôn là tôi và Nam Hi.”

“Không thể nào! Chuyện này tuyệt đối không thể!”

Tư Dịch Thần đột nhiên bật dậy khỏi ghế, khuôn mặt tràn đầy vẻ không thể tin .

“Bớt điên đi! Con đang cái quái gì !”

“Ở một bữa tiệc gia đình trang trọng, con hét om sòm thế này còn ra thể thống gì nữa! Đây là thái độ của con với trưởng bối sao?”

“Còn tiếp tục càn, thì lập tức cút ra ngoài cho ta!”

Tư Dịch Thần siết chặt nắm , cố kìm nén cảm hỗn loạn trong lòng, rồi ngồi xuống lại chỗ của mình.

Cả buổi tiệc sau đó, toàn bộ nội dung đều xoay quanh việc thảo luận về hôn sự giữa tôi và Tư Bỉnh Khiêm.

Trong suốt quá trình đó, ánh mắt của Tư Dịch Thần chưa từng rời khỏi tôi.

Thậm chí, ngay cả khi Hứa Tinh Xán cố nũng bên cạnh, ta cũng không thèm đoái hoài.

Sau bữa tiệc, khi ra đến cửa, tôi mới nhận ra mình quên lấy áo khoác.

Tư Bỉnh Khiêm lập tức quay lại phòng tiệc để giúp tôi lấy.

Tôi đứng ngoài cửa chờ, đột nhiên bị Tư Dịch Thần kéo mạnh một cái.

Đôi mắt ta đỏ hoe, giọng khàn đi:

“Nói cho tôi biết đi! Tại sao hôn ước của lại là với tôi?!”

Tôi vừa cố gắng giãy khỏi tay ta, vừa lạnh nhạt hỏi lại:

“Tại sao không thể?”

Tư Dịch Thần siết chặt tay hơn, giọng đầy tức giận:

“Đừng có loạn nữa, Bạch Nam Hi! Cô tôi đến chết đi sống lại, ngoài tôi ra, sao có thể đồng ý gả cho người khác ?!”

Tôi bật nhẹ.

“Nhưng như thấy đấy, bây giờ tôi chính là sẽ lấy người khác.”

“Tư Dịch Thần, tôi theo đuổi bao nhiêu năm, giờ tôi mệt rồi, cũng không còn nữa.”

“Dù sao cũng không phải là tôi, đúng không? Vậy nên, mong tự trọng, đừng quấn lấy tôi nữa!”

Ánh mắt Tư Dịch Thần thoáng qua một tia đau đớn khó hiểu:

“Không thể nào… Cô không thể nào không tôi ! Rõ ràng kiếp trước chúng ta còn…”

Anh ta đột nhiên ngừng lại, ánh mắt vụt qua một tia bối rối, rồi nhanh chóng đổi sang vẻ mặt bất đắc dĩ, hạ giọng mềm mỏng:

“Được rồi, Nam Hi, không cần phải giận dỗi với tôi nữa.”

“Tôi đồng ý rồi, hôn lễ của chúng ta sẽ theo sở thích của , váy cưới cũng sẽ mua kiểu thích, chưa?”

“Hơn nữa, dù tôi có đăng ký kết hôn với Tinh Xán, sau này tôi cũng sẽ không dẫn ấy về căn nhà tân hôn của chúng ta, để phải chướng mắt. Như rồi chứ?”

Tôi ta, khó tin đến mức cảm giác như mình đang lần đầu tiên thật sự hiểu con người này.

“Hôn lễ của tôi, vốn dĩ phải theo ý tôi ngay từ đầu!”

“Tư Dịch Thần, tôi lần cuối cùng—người tôi muốn cưới, chỉ có thể là Tư Bỉnh Khiêm. Anh đừng có phát điên ở đây nữa!”

Gương mặt Tư Dịch Thần đanh lại, sự kiên nhẫn hoàn toàn mất sạch.

“Cô dám cưới ta thử xem?!”

Anh ta siết chặt tay, mạnh mẽ kéo tôi về phía mình.

Nhưng ngay giây tiếp theo, tôi liền bị một vòng tay ấm áp kéo vào trong lồng ngực vững chãi.

Tư Bỉnh Khiêm khoác áo cho tôi, rồi không chút do dự, nắm chặt nắm , giáng thẳng một cú vào mặt Tư Dịch Thần.

“Tư Dịch Thần! Ai cho cậu cái quyền tay chân với vợ chưa cưới của tôi?!”

Khóe môi Tư Dịch Thần rỉ máu, ta chỉ nghiến răng, trên mặt lại nở nụ kỳ quái.

“Chú à, thử hỏi xem, cả Kinh Bắc này ai mà không biết Bạch Nam Hi từng đi theo tôi bao nhiêu năm trời?”

“Một món đồ ‘đã qua sử dụng’ như , cũng muốn sao?”

Nắm của Tư Bỉnh Khiêm càng siết chặt hơn, lại giáng thêm một cú mạnh mẽ vào ta.

“Không biết giữ mồm giữ miệng đúng không? Để tôi thay mặt trai dạy cậu lại cách người!”

“Còn chức tổng giám đốc của cậu, nếu cậu thấy ngồi lâu rồi, tôi có thể tìm người thay thế bất cứ lúc nào! Cút đi cho tôi!”

Tôi bàn tay đỏ ửng của Tư Bỉnh Khiêm, không nhịn mà hỏi:

“Anh có đau không?”

Ánh mắt Tư Dịch Thần lóe lên chút hy vọng, khi thấy tôi đang nắm lấy tay Tư Bỉnh Khiêm, vẻ mặt lo lắng kiểm tra, ánh sáng trong mắt ta hoàn toàn vụt tắt.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...