Tôi .
Ánh mắt sâu thẳm như mặt hồ không đáy, khiến tôi hoàn toàn không thấu.
“Phó Thừa Yến, rốt cuộc muốn gì?” Cuối cùng tôi không nhịn nữa.
Anh tôi, trầm mặc rất lâu.
Rồi cúi xuống, ghé sát tai tôi, dùng giọng chỉ đủ cho hai người nghe rõ.
“Anh muốn gì… em sẽ sớm biết thôi.”
Hơi thở của phả lên vành tai tôi, vừa nóng vừa ngứa.
Tim tôi khẽ lệch nhịp.
Sáng hôm sau, tôi nhận điện thoại của Lăng Vi.
Cuối cùng, ấy cũng theo lời tôi, lấy chứng cứ tội phạm của Cố Ngôn.
Tôi bảo ấy giao toàn bộ cho cảnh sát.
Rất nhanh sau đó, Cố Ngôn bị bắt.
Tội danh: tống tiền và cố ý thương tích.
Tội chồng tội, đủ để hắn sống mòn trong tù.
Lăng Vi cuối cùng cũng thoát khỏi cơn ác mộng kéo dài.
Cô ấy tìm đến tôi, vừa khóc vừa không thành câu:
“Chị… cảm ơn chị. Nếu không có chị… chắc cả đời này em đã hỏng rồi…”
Cô ấy gầy đi nhiều, sắc mặt nhợt nhạt, ánh mắt vẫn còn hoang mang và hoảng sợ.
Hai trăm vạn đã bị ta và Cố Ngôn tiêu sạch từ lâu.
Bây giờ, ấy trắng tay, không nhà để về.
“Về sau định gì?” Tôi hỏi.
“Em… không biết…” Cô ta mờ mịt lắc đầu. “Em chẳng biết gì hết, cũng không kiếm nổi việc.”
Tôi ấy, lòng không khỏi thở dài.
Dù sao đi nữa, ấy cũng là người thân duy nhất còn lại của tôi.
“Tôi cho em hai lựa chọn,” tôi , “Một, tôi đưa cho em một khoản tiền, em đi đến nơi nào đó không ai biết mình, bắt đầu lại từ đầu.”
“Hai, ở lại đây, việc cho tôi. Nhưng nhớ kỹ—tôi không nuôi người vô dụng. Phải bắt đầu từ vị trí thấp nhất. Em có thể leo lên đến đâu… hoàn toàn dựa vào năng lực của em.”
Lăng Vi suy nghĩ một lúc, rồi chọn phương án thứ hai.
“Chị, em muốn ở lại. Em muốn học hỏi, em muốn trở thành người như chị.”
Trong ánh mắt ấy, lần đầu tiên có ánh sáng.
Tôi khẽ gật đầu.
“Được. Chị cho em cơ hội.”
Tôi sắp xếp cho ấy vào ở xưởng sản xuất của Niết Bàn, từ vị trí thấp nhất—một công nhân chuyền.
Công việc cực nhọc, lương không cao.
Nhưng tôi biết, chỉ có như mới thật sự rèn giũa ấy.
Ngọc không mài, không thành đồ quý.
Tôi hy vọng, kiếp này Lăng Vi sẽ có một cuộc đời khác.
Xử lý xong chuyện của ấy, tôi quay lại công ty.
Trong văn phòng của tôi… xuất hiện thêm một người.
Phó Thừa Yến.
Anh ta đang ngồi trên ghế của tôi, chân vắt chéo, dáng vẻ lười nhác lật xem tài liệu.
“Phó tổng hôm nay rảnh rỗi quá nhỉ? Ghé qua cái văn phòng nhỏ bé này của tôi gì thế?” Tôi trêu.
Anh ngẩng đầu lên, liếc tôi.
“Từ hôm nay, tôi việc ở đây.”
“…Cái gì?” Tôi sững sờ.
“Văn phòng của em nhỏ quá. Tôi đã cho người đập vách bên cạnh, gộp lại thành một phòng lớn.” Anh chỉ tay về phía bức tường, “Từ giờ, chúng ta cùng việc ở đây.”
Má nó.
Lại là chiêu trò gì nữa đây?
“Phó Thừa Yến, rảnh đến mức này à?” Tôi bực bội .
“Tôi là sếp của em, cũng là chồng em.” Anh bỏ tập tài liệu xuống, bước đến trước mặt tôi. “Tôi muốn việc ở đâu, thì việc ở đó. Em có ý kiến?”
Anh đứng rất gần, gần đến mức tôi có thể thấy rõ hàng lông mi dài và rậm của .
“Tất nhiên là tôi có ý kiến!” Tôi lùi một bước, kéo giãn khoảng cách. “Chúng ta đã thỏa thuận rồi—việc công ty tôi toàn quyền phụ trách, không can thiệp.”
“Tôi có can thiệp gì đâu?” Anh nhún vai, “Tôi chỉ muốn… em nhiều hơn một chút thôi.”
Ánh mắt nóng rực, thẳng thắn đến mức khiến tôi thấy rợn người.
Người đàn ông này… chắc chắn có bệnh.
Và bệnh không nhẹ.
“Phó Thừa Yến, rốt cuộc muốn gì? Nếu định giở trò khiến tôi , thì tôi khuyên … đừng phí công.” Tôi lạnh lùng . “Cả đời này, tôi chỉ tiền, không đàn ông.”
“Vậy à?” Anh , nụ đầy ẩn ý và khiêu khích.
“Vậy thì chúng ta đánh cược đi.”
“Tụi mình cược gì?” Tôi nheo mắt.
“Cược trong vòng một năm, em sẽ nguyện với tôi ba chữ: ‘Tôi ’.”
Tôi như một thằng điên.
“Nếu tôi thua thì sao?”
“Nếu em thua,” nhếch môi, “tập đoàn Phó thị là của em.”
Đồng tử tôi co rút.
“Còn nếu thắng?” Tôi hỏi.
Anh tôi, ánh mắt sâu thẳm như muốn nuốt chửng linh hồn tôi.
“Nếu tôi thắng…”
“Thì em… cũng là của tôi.”
Bạn thấy sao?