“Cho nên, em không hề thích anh mà chỉ là do Giang Toàn tìm về để lừa gạt anh?” Khuôn mặt thiếu gia ngồi tít trên cao hiện giờ còn đen hơn cả đít nồi.Tôi tự trách mình, cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi…”“Cút.”Mắt anh đỏ hoe.Tôi không đành lòng nhưng lại sợ bị đánh hơn vì người này rất xấu tính.Cho nên tôi cầm túi xách và bỏ chạy.Chỉ là hình như tôi nghe thấy tiếng ly thủy tinh bị ném vỡ sau lưng: “Đuổi em đi thì em đi luôn à. Đồ dối trá.”Chắc là ảo giác, nhất định là ảo giác.
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?