2
Hai người họ chẳng khác gì một đôi nhân cãi nhau chia tay, đủ chuyện mất mặt.
Mà tôi – người ta suốt một năm và chuẩn bị kết hôn với ta – lại hóa thành một khán giả đứng bên ngoài.
Không chen nổi một câu, cũng chẳng thể điều gì.
Sau đó, Hứa Lâm Xuyên nghiêm túc giải thích với tôi.
Anh kia là cũ quen nhau năm năm, chia tay vô cùng khó coi, vì chính mắt bắt gặp ấy ôm hôn người đàn ông khác ngay dưới chung cư.
Từ đó cắt đứt liên lạc.
Anh còn thề sống thề chết với tôi là sẽ đuổi ấy đi.
Khi những lời này, ngậm điếu thuốc trong miệng, không nhận ra thuốc đã tắt lửa, cũng chẳng thấy ngón tay mình bị than cháy sém.
Có lẽ từ khoảnh khắc đó, tôi đã mơ hồ cảm thấy, tôi và ta không thể đi đến hôn nhân.
Và đúng như tôi nghĩ. Người sẽ đuổi kia đi, hôm sau đã để ấy chuyển hẳn vào nhà mình.
Tôi bình tĩnh hỏi nguyên nhân.
Anh bực bội vò tóc:
“Anh không còn cách nào khác, em biết không? Diệp Tiểu Uyển đưa cho giấy chứng nhận bị trầm cảm. Cô ấy nếu không cho ấy ở nhờ, ấy sẽ nhảy sông tự tử.
Đêm qua ấy còn leo nửa người ra ngoài lan can. Anh không thể ấy chết ngay trước mắt, em hiểu không?”
Tôi không hiểu.
Nhưng tôi vẫn cố gắng tiếp tục chuẩn bị đám cưới, tiếp tục sắp xếp ngày ra mắt hai bên gia đình.
Vì dù sao, nhà cửa, tính cách hai bên cũng hợp nhau, và hơn hết là… tôi , không nỡ bỏ đoạn cảm này.
Tôi muốn cho thêm một cơ hội.
Cũng là cho của chúng tôi thêm một cơ hội.
Nhưng đến khi tới gặp ba mẹ tôi, tôi không ngờ lại mang đến hai chai Mao Đài… giả.
Không cần hỏi cũng biết là ai ra trò này.
Từ khi Giang Hiểu Du chuyển đến nhà , ta cố gọi điện cho vào giữa đêm.
Cố trước mặt tôi đưa xem ảnh tôi chụp cùng trai cũ.
Ý đồ của ta rõ rành rành.
Mà Hứa Lâm Xuyên mỗi lần chỉ biết kéo ta vào phòng, tức giận mắng mỏ:
Bạn thấy sao?