5
“Em vẫn giận vì hôm qua mang nhầm rượu giả đến nhà ba em sao?”
“Tạ Hạ, biết ba em có địa vị, chuyện rượu Mao Đài lần này chỉ là sự cố…”
Nghe còn nhắc đến chuyện rượu, tôi khẽ , giọng vẫn bình thản:
“Ba em không hẹp hòi như nghĩ đâu. Ông ấy chẳng để tâm chuyện rượu. Chỉ là em muốn chia…”
Chữ “tay” còn chưa kịp ra, sau lưng bỗng vang lên tiếng phanh xe gấp chói tai.
Một chiếc Jeep – chiếc mà bình thường chỉ dùng để đi chơi – dừng ngay trước mặt chúng tôi.
Thấy xe, ánh mắt Hứa Lâm Xuyên lập tức không còn đặt trên người tôi nữa.
Anh hầm hầm lao tới, kéo Giang Hiểu Du từ trong xe ra.
“Giang Hiểu Du, em theo dõi à?”
Giang Hiểu Du mặt tái nhợt không hề sợ, chỉ thẳng vào mắt :
“Hứa Lâm Xuyên, tưởng không em cũng không tìm sao?”
“Anh quên rồi à? Em đã cài định vị trên điện thoại từ lâu rồi.”
Nghe thấy lời Giang Hiểu Du, khóe môi tôi lại nhếch lên một nụ cay đắng.
Không ngờ, nhau với Hứa Lâm Xuyên suốt một năm, mà ngay cả cơ hội chia tay riêng cũng không có.
Đúng như tôi dự đoán, gương mặt giận dữ của lại chuyển sang tái mét.
Anh nắm chặt lấy vai tôi:
“Được thôi, em muốn xem với vợ sắp cưới ân ái thế nào đúng không? Vậy thì sẽ cho em thấy tận mắt, để em hết hi vọng luôn!”
Nói xong, kéo vai tôi đi thẳng về phía thang máy hầm xe.
Phía sau là tiếng giày cao gót lộp cộp.
Và giọng khiêu khích của Giang Hiểu Du:
“Anh tưởng dễ thoát khỏi em à, Hứa Lâm Xuyên? Cho dù sau này có cưới vợ, em cũng sẽ dọn vào ở cùng!”
Hứa Lâm Xuyên bật khinh bỉ:
“Tốt thôi, em dọn vào đi. Có cần quay video với vợ trên giường cho em xem không? Để em tự bọn ?”
Nghe những lời đó, tôi siết chặt tay đến run rẩy.
Dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần chia tay, ngực vẫn nhói lên đến nghẹt thở.
Có lẽ Hứa Lâm Xuyên vĩnh viễn cũng không biết, tôi đã mười năm.
Anh từng là học cấp ba của trai tôi. Khi tôi còn học tiểu học, đã hay qua nhà chơi.
Bạn thấy sao?