6
Anh trai tôi từ nhỏ đã giống hệt ba mẹ, nghiêm túc như một cán bộ nhỏ, chẳng bao giờ chịu chơi cùng tôi.
Còn Hứa Lâm Xuyên thì khác, lúc nào cũng vui vẻ, hay bày trò, mang đến cho tôi bất ngờ.
Anh dẫn tôi vào khu tập thể quân đội leo cây, dẫn tôi đi ăn McDonald’s – nơi mà mẹ tôi luôn cấm tôi đến.
Vì sợ bị ra vào, mẹ tôi chưa bao giờ mua cho tôi cái váy nào quá trăm nghìn.
Còn nhà thì có điều kiện, hay dẫn tôi đi trung tâm thương mại, mua kẹp tóc, mua cho tôi những chiếc váy công chúa xinh đẹp.
Chiếc điện thoại đầu tiên trong đời tôi cũng là tặng.
Đến bây giờ, chiếc máy ấy vẫn khóa trong ngăn kéo phòng tôi.
Vậy nên, khi mẹ bảo người mẹ sắp xếp cho tôi xem mắt là Hứa Lâm Xuyên, tôi chẳng cần nghĩ ngợi mà đồng ý ngay.
Một năm nhau, tôi vẫn luôn tìm kiếm bóng dáng của khi xưa.
Nhưng dù tìm thế nào, cũng không còn là “ Lâm Xuyên” của tôi nữa, không còn là cậu học sinh cấp ba từng xoa đầu tôi đầy cưng chiều.
Anh đã khác: trưởng thành, điềm đạm.
Thế , dù thay đổi, tôi vẫn thích , .
Cho đến khi Giang Hiểu Du xuất hiện.
Lúc ấy, tôi mới nhận ra: thật ra không thay đổi. Chỉ là, sẽ không bao giờ chiều tôi như trước nữa.
Nhận thấy cơ thể tôi cứng ngắc, Hứa Lâm Xuyên ghé sát tai tôi, khẽ:
“Tạ Hạ, đừng sợ. Lần này, nhất định sẽ Giang Hiểu Du cắt đứt mọi hy vọng.”
Tôi theo phản xạ muốn gạt tay ra, lại nhân đó kéo tôi vào lòng.
Ngày trước, tôi từng thích Hứa Lâm Xuyên ôm như thế này biết bao.
Bờ vai rộng, cơ bắp rắn chắc luôn cho tôi cảm giác an toàn.
Đến cả mùi nước hoa đàn ông trên người cũng là mùi tôi thích nhất.
Nhưng giờ đây, hương thơm ấy lẫn cả một mùi nước hoa nữ tính, khiến tôi thấy xa lạ.
Tôi hít sâu một hơi, cố kìm mình không đẩy ra, giữ chút thể diện.
Vào đến nhà hàng, vừa ngồi xuống, Hứa Lâm Xuyên đã cầm thực đơn gọi món:
Cá hấp cay, cá nấu cay – toàn món cay.
Giang Hiểu Du nghe thấy liền đập túi xuống bàn:
Bạn thấy sao?