7
“Hứa Lâm Xuyên, quá đáng vừa thôi. Anh biết rõ em không ăn cay cơ mà!”
Anh lại tỏ ra hớn hở:
“Không ăn thì thôi, Tạ Hạ nhà thích ăn cay.”
Nhìn nụ ấy, tôi thoáng ngẩn người.
Như thể quay lại mười năm trước, khi hay xoa đầu tôi cưng chiều.
Nhưng thực tế trước mắt tàn nhẫn nhắc nhở tôi rằng:
Hứa Lâm Xuyên bây giờ không còn là “ Lâm Xuyên” mà tôi nữa.
Anh đã có người trong lòng.
Nén lại cơn đau nghẹn, tôi bình tĩnh gọi phục vụ thêm hai món mới.
Thấy tôi , Hứa Lâm Xuyên sốt ruột:
“Tạ Hạ, em đừng nhường ta. Em cứ coi như ta không tồn tại là .”
Tôi đặt menu xuống, ngẩng lên thẳng :
“Hứa Lâm Xuyên, ta không đáng để em phải nhường. Người không ăn cay… là em.”
Có lẽ vì vẻ nghiêm túc của tôi khi câu này, nên tay cầm thực đơn hơi run.
Anh theo bản năng nắm lấy tay tôi:
“Tạ Hạ, xin lỗi. Anh gọi lại món khác cho em.”
Bàn tay ấm áp, đúng là cảm giác tôi từng mơ mộng biết bao lần.
Nhưng tôi chỉ nhẹ nhàng gỡ tay ra, rồi bình thản quay sang Giang Hiểu Du:
“Cô Giang, có thể nhường chỗ một lát không? Tôi và Hứa có chuyện quan trọng cần .”
Nghe tôi gọi là “ Hứa”, sắc mặt Hứa Lâm Xuyên tối sầm, nắm chặt tay tôi hơn nữa.
Còn Giang Hiểu Du thì khẩy:
“Tôi không đi! Việc gì tôi phải đi? Nhà hàng này đâu phải của hai người!”
Nghe Giang Hiểu Du xong, Hứa Lâm Xuyên chưa bao giờ giận dữ như .
Anh đập mạnh cái ly nước xuống bàn.
“Giang Hiểu Du, có cút không? Nếu không cút, tôi báo công an bắt đấy!”
Sắc mặt Giang Hiểu Du tái nhợt, nước mắt tuôn xuống từng giọt lớn.
Cô ta uất ức đứng bật dậy, xách túi lên:
“Anh tưởng em muốn con chó bám theo à? Anh nghĩ em không biết xấu hổ sao? Em mặt dày ở nhà là vì cái gì, chẳng phải vì muốn níu kéo sao?”
“Em với nhau suốt 7 năm, từ đại học cho đến lúc khởi nghiệp. Em từng ở cùng trong căn phòng hầm, cùng chịu khổ.”
Bạn thấy sao?