Ly Hôn 7 Năm, [...] – Chương 6

QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :-vo-nguoi-khac/chuong-1" target="_blank"> https://vivutruyen2.net/ly-hon-7-nam-gap-lai-toi--vo-nguoi-khac/chuong-1

Anh giúp tôi tránh đi nhiều đường vòng, còn hỗ trợ phát triển cả tiểu chương trình bán hàng trực tuyến, lo luôn khâu tiêu thụ.

Ngày đêm, cùng tôi cải tiến nhà kính, kiên nhẫn tra tài liệu, phối hợp điều chỉnh liên tục.

Đến khi mùa đầu tiên thu hoạch ngải cứu bội thu, tôi bánh ngải cứu cho ăn.

“Ngon lắm.” Anh bẻ đôi, đưa một nửa đến bên môi tôi.

Tôi hé miệng, vô chạm vào ngón tay , thấy rõ cơ thể thoáng cứng lại, vành tai đỏ ửng.

Hiếm khi thấy lúng túng như thế, tôi bật .

Anh thở dài, rồi hỏi:

“Bao giờ em mới chịu đồng ý đây?”

“Ngay bây giờ.”

Anh sững sờ, lập tức ngẩng đầu tôi, chắc chắn rằng tôi không :

“Thật sao?”

Tôi mỉm gật đầu.

Trong thoáng chốc, Diệp Thanh Thần ôm chầm lấy tôi, áp vào tai tôi, giọng khẽ run:

“Tuyệt quá!”

Tôi cũng vòng tay ôm , cảm nhận nhịp tim hỗn loạn của cả hai hòa một.

12

Tôi và Diệp Thanh Thần xác lập mối quan hệ, người vui mừng nhất chính là dì.

Nhờ có , ngói nhà, đường dây điện nước đều sửa sang lại, còn thêm một khu vườn nhỏ.

Dì sớm đã coi như “con rể”, chỉ là không dám ép tôi, chỉ lo cho tôi sốt ruột.

Rồi không hiểu sao, cha mẹ tôi lại nghe ngóng tin, biết tôi có trai mới là “nông công”.

Tức giận gọi điện đến mắng:

“Bao nhiêu năm ăn học vứt đi hết rồi hả? Nhất định phải chết dí ở vùng quê nghèo này, còn đi lấy một gã trồng thuốc chồng? Con định chôn đời mình ở xó núi này à?!”

Mẹ tôi vẫn còn ôm ảo tưởng về Cố Hàn Vũ, không ngừng nhồi nhét tham vọng vào tôi.

Bà ta bóng gió rằng Cố Hàn Vũ vẫn còn nhớ thương tôi, mới chịu giúp đỡ em trai giải quyết chuyện học hành.

Rõ ràng biết ta đã có người mới, bà ta vẫn mong tôi giành lại, thậm chí coi việc tôi “kẻ thứ ba” cũng chẳng sao.

Tôi khẽ :

“Nếu các người thích ta thế, thì cho em trai sang Thái Lan thử xem, coi ta có chịu nhân của nó không?”

Mẹ tức đến nghẹn họng, không ra lời.

Cha tôi thì mắng:

“Khi nào con trở nên cay nghiệt thế này? Ở quê lâu ngày rồi, đầu óc cũng biến chất!”

Tôi đáp:

“Các người cứ coi như chưa từng sinh ra đứa con mất dạy này đi. Dù sao năm xưa cũng từng tính bỏ tôi rồi còn gì.”

Dù chẳng còn cảm, họ vẫn cứ thích chọc tức tôi.

Cứ như “sinh” quan trọng hơn “nuôi”.

Lần này, tôi dứt khoát cúp máy trước.

Quay người lại thì thấy Diệp Thanh Thần.

Anh trồng một vạt hướng dương, bứt một bó đưa cho tôi, mỉm chúng giống tôi.

Hoa hướng dương to lớn, rực rỡ, từng cánh hoa, từng chiếc lá đều chứa chan tâm sức của .

Tôi gượng nở nụ :

“Đẹp lắm.”

Anh nhận ra tôi có điều bất ổn:

“Đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Tôi có thể ôm một cái không?”

Anh không gì thêm, liền ôm tôi vào lòng.

Tuổi thơ thiếu thốn thương, khiến tôi luôn khao khát lập một gia đình mới, luôn thèm muốn .

Thứ an toàn mà Cố Hàn Vũ chẳng bao giờ mang lại, thì Diệp Thanh Thần đã .

Tôi ngẩng lên, kiễng chân, chủ hôn .

Anh khẽ sững người, rồi nhanh chóng chiếm thế chủ .

Và sau đó… chúng tôi không còn kiểm soát nữa.

13

Năm thứ hai ở bên nhau, tôi và kết hôn.

Một năm sau, con trai chúng tôi chào đời.

Thằng bé rất hiếu , thích theo ba chạy khắp nơi.

Đến lúc tính chuyện nhập học cho con, sau khi bàn bạc, chúng tôi quyết định chuyển về Giang Châu sẽ tốt hơn.

Quay đi quẩn lại, tôi chẳng ngờ cuối cùng vẫn trở lại Giang Châu.

Sau này nghĩ kỹ, đã có thể cùng tôi xuống quê dựng xây nhà cửa, thì tôi cũng tự nhiên có thể theo về Giang Châu.

Hôm đó, về chi nhánh trước để xử lý công việc, rồi hẹn gặp ở nhà hàng.

Vừa ngồi xuống chưa lâu, con trai nghịch ngợm rơi một cái bát.

Tôi để nó tự mình nhặt, không ngờ có người giúp.

Khi tôi rõ người đó là ai, sắc mặt chợt thay đổi — chính là Cố Hàn Vũ.

Sau lưng ta còn có mấy người mặc vest, chắc là đến xã giao.

Tôi theo bản năng nắm tay con, định đi, lại bị ta chắn ngang.

“Lâm Tình?”

Ánh mắt ta dừng lại trên người con trai tôi, sững sờ một lúc.

Thằng bé Diệp Thanh Thần nuôi dạy quá tốt.

Mới bốn tuổi mà vóc dáng rắn chắc, cao lớn hơn nhiều so với đồng trang lứa, tôi hoàn toàn không bế nổi nữa.

“Vì sao không với tôi, lúc ly hôn em mang thai?” — ta gằn giọng, như muốn tìm trong gương mặt con trai một chút dấu vết.

Tôi chết lặng.

Sao ta biết chuyện tôi từng mang thai?

Chẳng lẽ lại tưởng đứa bé này là con ta?

Thật nực , ta không tự luyến đến mức nghĩ tôi có thể sau ly hôn vẫn cao thượng sinh con cho ta chứ?

Con trai thấy người lạ, phụng phịu quay sang hỏi tôi:

“Ba đâu rồi?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...