Ly Hôn 7 Năm, [...] – Chương 7

Nó mong tôi gọi cho Diệp Thanh Thần.

Cố Hàn Vũ dường như hiểu lầm, ánh mắt tham lam con trai tôi, vẻ mặt tự cho là đúng đó khiến tôi nhớ đến bảy năm trước — tôi một mình nằm trên bàn phẫu thuật lạnh lẽo.

Cơn đau khắc sâu trong thân thể ấy lại âm ỉ trỗi dậy.

Lần gặp lại này, tôi bình thản hơn tôi tưởng.

Không cần phải tránh né, tôi mỉm , dắt con ngồi xuống.

Thằng bé mở to đôi mắt long lanh, hiếu kỳ Cố Hàn Vũ.

Anh ta muốn đưa tay xoa đầu con.

Con trai tôi lập tức đứng bật dậy, vung cánh tay nhỏ, vui vẻ kêu to:

“Ba ơi! Con với mẹ ở đây này!”

Cố Hàn Vũ quay đầu, sắc mặt lập tức cứng lại.

Diệp Thanh Thần cũng vừa bước tới, thoáng sững người khi thấy ta, rồi đi nhanh lại.

Tôi nửa nửa thật:

“Chồng à, có người muốn cướp con của .”

Cố Hàn Vũ tròn mắt:

“Là cậu? Sao… lại là cậu?”

Con trai lao vào lòng Diệp Thanh Thần, giọng non nớt gọi “ba”, còn chỉ vào Cố Hàn Vũ bảo đó là một “ lạ lùng”.

Diệp Thanh Thần ôm con, mỉm giới thiệu:

“Vợ tôi, Lâm Tình. Con trai tôi, Thao Thao, năm nay bốn tuổi.”

Khi nghe hai chữ “bốn tuổi”, nét mong đợi trong mắt Cố Hàn Vũ lập tức vụn vỡ.

Anh ta kinh hoàng tôi, mà tôi thì mỉm , trong lòng chẳng những khoan khoái, mà còn thấy hả hê.

14

Chúng tôi bình thản ngồi xuống dùng bữa.

Diệp Thanh Thần chắc là khách quen nơi này, phục vụ đã chuẩn bị sẵn phần ăn.

Cố Hàn Vũ cũng bị trợ lý gọi đi.

Bữa ăn kết thúc, tôi là người thanh toán, vì luôn để tôi nắm tài chính trong nhà.

Vừa quay người, bất ngờ tôi thấy một gương mặt quen thuộc — Từ Khiết Nhi.

Cô ta từng là thanh mai trúc mã của Cố Hàn Vũ, quan hệ kiểu oan gia vui vẻ.

Cô ta học đại học trong nước một năm, rồi đi du học trao đổi.

Sau nghe phát triển khá, chẳng định quay về.

Không ngờ ta đã về nước từ bảy năm trước.

Lại còn dắt theo một bé , gương mặt giống Cố Hàn Vũ đến mấy phần.

Mọi chuyện, không cần cũng rõ.

Từ Khiết Nhi thoáng sững lại, hẳn không nghĩ sẽ gặp tôi:

“Lâm Tình, cậu về Giang Châu rồi sao?”

Tôi đáp:

“Chẳng lẽ không thể về?”

Nụ ta thoáng cứng lại, rồi xuống ngón tay tôi, thấy chiếc nhẫn, nghe Thao Thao gọi tôi là mẹ.

“Chúc mừng cậu đã tái hôn.”

Tôi thản nhiên:

“Cảm ơn, cũng chúc mừng cậu thành công ‘thượng vị’.”

Sắc mặt ta lập tức biến đổi.

Ngay khi ấy, con ta lên:

“Mẹ, mẹ con đau!”

Nếu không phải vì có con ta ở đó, chắc tôi đã những lời còn cay nghiệt hơn.

Người khác khiến tôi khó chịu, tôi cũng tuyệt đối sẽ không để họ dễ chịu.

Diệp Thanh Thần dường như lén , bế cậu con trai nặng trịch, tay còn lại nắm chặt tay tôi, thản nhiên rời khỏi nhà hàng.

Tôi vẫn cảm nhận sau lưng ánh mắt nóng rực, chẳng buồn quay đầu .

Con trai nhập học thành công, chúng tôi phải chạy qua chạy lại giữa Giang Châu và làng.

Dì cũng từng sang đây, không quen nếp sống, nên lại quay về quê.

Chúng tôi chỉ có thể nhờ trưởng thôn để mắt nhiều hơn, còn lắp camera để tiện theo dõi hình của dì.

Đã về Giang Châu, tôi tính mở rộng tiêu thụ ngải cứu ở đây.

Công ty của Diệp Thanh Thần khá ổn định, ngược lại trở thành hậu phương vững chắc cho tôi, ở bên con cái còn nhiều hơn cả tôi.

15

Tạm trú ở Giang Châu, ba mẹ chồng tặng cho chúng tôi rất nhiều đồ gỗ quý giá.

Họ vốn định tổ chức một buổi tiệc chào mừng.

Nhưng hiểu tính tôi, Diệp Thanh Thần chủ từ chối.

Mẹ chồng lại đáng hơn tôi tưởng.

Bà thường hay ở trước mặt tôi, càu nhàu rằng Thanh Thần bề ngoài nhiệt , bên trong lạnh nhạt, vì quá thông minh nên chẳng dạy dỗ gì, thậm chí còn nghi ngờ là “đồ biến thái”.

Có thời gian mải mê nghiên cứu Phật học, Đạo học, bà sợ dứt khoát đi tu mất.

Mẹ chồng nắm tay tôi, cảm khái :

“May mà nó chịu kết hôn, sinh con, trên người cuối cùng cũng có chút dáng vẻ bình thường! Thật biết ơn con đã xuất hiện.”

Tôi dở khóc dở .

Cuộc sống cứ thế bình yên trôi đi, cho đến khi người đó chủ tìm đến.

Hôm ấy, tôi vừa đón Thao Thao tan học, đã thấy Cố Hàn Vũ đang chuyện với Diệp Thanh Thần trong sân.

Sắc mặt ta u ám, chất chứa tức giận, như thể ngay giây sau sẽ vung nắm vào chồng tôi.

Diệp Thanh Thần thấy tôi thì thoáng sững người, rồi lập tức mỉm .

Tôi vốn nghĩ là người cực kỳ ổn định, trời có sập cũng không mảy may tức giận.

Thế mà hôm nay, tôi lại thấy trong mắt thoáng gợn lo âu.

Chẳng lẽ vẫn còn lo, tôi còn lưu luyến Cố Hàn Vũ?

Thao Thao thấy có người lạ, lập tức lao vào lòng ba, như thể coi Cố Hàn Vũ là kẻ địch, muốn bảo vệ cha mình.

Điều này khiến Diệp Thanh Thần bật , bế thằng bé lên.

Cố Hàn Vũ nhanh hơn một bước, cất giọng:

“Tình Tình, có chuyện rất quan trọng muốn với em!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...