Tôi về phía Diệp Thanh Thần.
Anh khẽ đáp:
“Em và ta cứ chuyện đi.”
Quyền lựa chọn, trao lại cho tôi.
Điều khiến tôi bất ngờ là — trong giọng ấy, tôi nghe thấy một chút… thiếu tự tin.
Đúng là chuyện lạ!
Thao Thao thì vẫn nằng nặc đòi:
“Mẹ ơi, nhanh lên, con đói rồi.”
Dù còn nhỏ, ngốc nghếch trực giác rất nhạy, dường như nó hiểu giữa tôi và Cố Hàn Vũ từng có câu chuyện.
Tôi xoa đầu con, khẽ:
“Được rồi.”
16
Một tháng không gặp.
Cố Hàn Vũ chẳng còn vẻ bảnh bao trước kia, quầng mắt xanh thẫm, cả người toát ra sự u ám.
Tôi phải lại lần nữa mới tin — đến cả vị “quân tử trí giả” kia cũng có ngày tiều tụy thế này.
Anh ta tôi, môi mấp máy, dường như đang cố sắp xếp ngôn từ, lại như đang đợi tôi mở miệng hỏi điều gì.
Tôi ngồi xổm trước luống hoa, ngắm những bông hướng dương, mỉm hỏi:
“Thực ra, tôi muốn hỏi một câu.”
Đôi mắt vốn ảm đạm của ta lập tức bừng sáng.
“Em hỏi đi.”
Qua ô cửa sổ sát đất, tôi thấy Thao Thao đang nghịch, và bóng dáng Diệp Thanh Thần bận rộn trong gian bếp mở.
“Tình cảm với bạch nguyệt quang, có bao giờ biến chất không?”
Cố Hàn Vũ sững sờ, gương mặt trắng bệch, rồi đỏ lên, cuối cùng lại xanh tái.
Anh ta há miệng, run run:
“Không… …”
Đang định biện giải gì đó, lại bắt gặp ánh mắt giễu cợt của tôi, sắc mặt càng thảm .
Tôi nhếch môi:
“Làm gì mà nghiêm túc thế? Từ Khiết Nhi có thể giúp trong sự nghiệp, lại chịu cúi đầu, từng không ngại có vợ, cam tâm đi theo, chứng tỏ ta thật lòng , nên mới sẵn sàng hoại hôn nhân của chúng ta.”
“Không phải !” Cố Hàn Vũ bất chợt gào lên, “Xin lỗi… Anh không biết em mang thai. Em sao có thể chưa hỏi ý kiến đã… xử lý nó? Đó là con chúng ta! Anh có quyền biết!”
Nghe , tôi bật thành tiếng:
“Lúc ngoại , đã từng nghĩ tôi có quyền biết sao?”
Anh ta chết lặng.
Tôi tiếp:
“Tình mà thôi, tôi cầm lên , thì cũng buông bỏ . Sao có thể để một đứa bé chưa kịp chào đời ràng buộc cả cuộc đời tôi?”
Cố Hàn Vũ tôi kinh hãi, có lẽ chưa bao giờ ngờ rằng, người phụ nữ dịu dàng năm xưa lại có thể ra những lời như .
Anh ta hẳn vẫn tưởng tôi ta đến mức không thể thoát ra, rằng phụ nữ trời sinh là phải bao dung như thánh mẫu.
Đúng lúc ấy, tiếng Thao Thao gọi vọng ra, tôi quay người bước đi, chỉ nghe phía sau vang lên giọng nghẹn ngào:
“Tình Tình, sau ly hôn liền hối hận. Anh thật sự luôn chờ em quay về… Nhưng em thậm chí chưa từng một câu giữ lại…”
Tôi không nhịn nổi nữa, bật thốt:
“Cút đi, đồ thần kinh!”
Không ngoảnh đầu, tôi đi thẳng vào nhà.
Trong bếp, Thao Thao ôm chặt chân tôi, ngẩng mặt nũng nịu:
“Mẹ ơi, mau giúp ba đi, ba lơ đãng lắm. Hôm nay con muốn ăn thật nhiều cơm.”
Tôi cốc nhẹ vào đầu con:
“Con nên ăn ít thôi, mập quá thì không đẹp trai nữa đâu.”
Thao Thao: “…”
Tôi nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấy, dắt con vào bếp.
Khóe mắt liếc qua ô cửa, tôi vẫn thấy Cố Hàn Vũ đứng im ngoài sân, ánh mắt đăm đăm về phía tôi, lại như đang Diệp Thanh Thần.
Đến giờ, tôi vẫn không hiểu nổi suy nghĩ của ta.
Anh ta lấy đâu ra tự tin, nghĩ rằng sau bảy năm, chỉ cần một câu “hối hận” là tôi sẽ tha thứ?
Anh ta đã từng hủy hoại gia đình mà tôi chắt chiu xây dựng.
Lần này, lại muốn tiếp tục!
Đúng là đồ bệnh hoạn!
17
Tôi không ngờ Cố Hàn Vũ lại liên tục xuất hiện trước mặt mình.
Lúc bàn chuyện ăn, khi ăn uống, thậm chí còn muốn hợp tác, giúp tôi mở rộng kinh doanh.
Tôi chỉ lạnh nhạt đáp: “Có bệnh thì đi khám đi.”
Hành vi của ta khiến Diệp Thanh Thần không vui.
Dù tôi đã cố gắng an ủi, dạo này ban đêm luôn ôm chặt tôi mới có thể ngủ, như thể cần xác nhận sự hiện diện của tôi.
Anh ép tôi phải “Em .”
Một hôm, tôi nhận cuộc gọi từ Cố Hàn Vũ.
Tôi định cúp máy, chợt nghe ta gọi thẳng tên chồng tôi.
“Chuyện bảy năm trước, tôi đã điều tra rồi. Chính cậu lợi dụng chức vụ, cố ý đưa Từ Khiết Nhi đến bên tôi. Mục đích của cậu là hỏng hôn nhân của tôi, đúng không?”
Nghe , tôi khẽ khựng lại.
Cố Hàn Vũ nghiến răng:
“Mục tiêu của cậu vốn dĩ là Tình Tình? Dám mà không dám nhận sao?”
Một khoảng lặng bao trùm.
Tôi còn tưởng Diệp Thanh Thần sẽ không thèm trả lời.
Nhưng khẽ , phản vấn:
“Thì sao?”
Giọng trầm thấp, như một tấm lưới vô hình, từ tốn lan ra, quấn chặt lấy không gian.
Bạn thấy sao?