Ly Hôn 7 Năm, [...] – Chương 9

“Cậu kết hôn với ấy rồi, cậu có trân trọng không? Nếu không biết quý trọng, tại sao tôi không thể giành lấy?

Tôi đã thích ấy từ khi học đại học. Chỉ vì ấy thích cậu nên tôi từng từ bỏ. Giờ nghĩ lại, đó là việc ngu ngốc nhất đời tôi.

Gặp lần đầu, tôi rung ; gặp lại, tôi càng thích; kết hôn, tôi lại càng .

Mà cậu đã gì cho ấy?

Bề ngoài tỏ ra thanh cao, thực chất thì do dự, cảm rối ren. Dựa vào việc ấy thích cậu, cậu hết lần này đến lần khác bào mòn, thậm chí còn châm chọc ấy.

Trong lòng cậu vẫn luôn lấy Từ Khiết Nhi ra so sánh.

Vì sao ta có thể dễ dàng lay cậu? Vì sao bây giờ cậu lại hối hận?

Chỉ là do hiếu thắng, chứ vốn dĩ cậu chẳng biết mình muốn gì.

Cậu chạy theo dư luận, cậu không xứng với ấy.

Còn tôi, cơ hội cậu bỏ lỡ, tôi chỉ nắm lấy mà thôi.”

Cố Hàn Vũ phẫn nộ:

“Cậu chỉ ngụy biện! Trong mắt Lâm Tình không dung nổi hạt cát. Nếu ấy biết mỗi bước cậu đến gần đều có tính toán, cậu chắc ấy không sinh nghi sao?”

Diệp Thanh Thần im lặng, không trả lời.

Tôi gần như có thể hình dung ra dáng vẻ đắc ý của Cố Hàn Vũ bên kia đầu dây.

Vậy nên, tôi thẳng tay cúp máy.

18

Hôm sau, tôi cố ý hẹn gặp Cố Hàn Vũ ở một quán cà phê.

Thấy tôi, ta mừng rỡ, cứ như chờ đợi tôi ly hôn để quay lại tìm mình.

Nhiều năm trôi qua, tôi chỉ còn biết phục sự tự tin hoang tưởng này — cứ như chắc chắn tôi sẽ mãi mãi ta, ta gọi thì tôi phải tới.

Anh ta vội vã mở miệng:

“Chuyện hôm qua em cũng nghe rồi, chồng em tâm tư hiểm độc, từ đầu đã tính toán. Chuyện Từ Khiết Nhi là ta cố ý gài bẫy tôi…”

Tôi đặt cốc cà phê xuống, cắt lời:

“Cố Hàn Vũ, năm đó, tôi quá trẻ, lầm tưởng rằng cưới là sẽ có hạnh phúc.

Nhưng sau ba năm hôn nhân, tôi nhận ra chúng ta chẳng hề hạnh phúc.

Anh coi thường tôi, gia đình cũng , luôn cho rằng tôi trèo cao.

Đến khi ly hôn, tôi mới rõ, cảm chúng ta vốn đã lệch lạc.

Giờ tôi đã tái hôn. Thanh Thần đối xử với tôi rất tốt, gia đình ấy cũng thế.

Khả năng của ấy là thiên phú. Tình cảm ấy dành cho tôi có thể đi kèm tính toán, chỉ cần có lợi cho tôi, tôi việc gì phải ghét bỏ?

Tôi vốn là người nhạt nhẽo, mà ấy lại thấy tôi ấm áp, tràn đầy đời thường.

Ở bên ấy, tôi có cuộc hôn nhân mình mong muốn: bình lặng, giản đơn, lâu dài.”

Nói đến đây, tôi đổi giọng:

“Chúng ta đều đã có gia đình riêng. Từng là vợ chồng một thời, tôi khuyên hãy biết trân trọng vợ mình, đừng hồ đồ nữa.”

Cố Hàn Vũ tôi không tin nổi:

“Em biết sự thật, vẫn nghĩ như ? Hắn âm hiểm như thế, tính kế tôi, tính kế em! Em tha thứ cho hắn, không cho tôi một cơ hội?”

Tôi khẽ :

“Hắn có ép lên giường với Từ Khiết Nhi, bắt ta mang thai không?

Hắn có ép phản bội tôi, ly hôn tôi không?”

Anh ta chết lặng.

“Chính mới là kẻ phản bội hôn nhân. Đến giờ vẫn đổ lỗi cho người khác, không chịu nhận sai. Bảy năm rồi, chẳng thay đổi gì.”

Cố Hàn Vũ lắc đầu:

“Không phải! Đây là đảo lộn nhân quả! Nếu không có tính toán của hắn, Từ Khiết Nhi sẽ không cố dụ dỗ tôi…”

Tôi lạnh nhạt cắt ngang:

“Không, nếu không phải Từ Khiết Nhi, thì cũng sẽ có Trương Khiết Nhi, Đặng Khiết Nhi khác thôi.

Giống như bảy năm trước, đối xử với tôi thế nào, giờ lại đang lặp lại với ta.”

Tôi đứng dậy, đúng lúc thấy xe của chồng đỗ trước cửa.

Trên ghế an toàn phía sau, Thao Thao vẫy tay với tôi.

Tôi xuống Cố Hàn Vũ, bình thản:

“Cũng giống như chính từng — chúng ta không hợp, duyên phận đã hết, nên chia tay trong yên bình.”

Câu đó, tôi trả lại cho .

Xách túi, tôi lên xe.

Diệp Thanh Thần nghiêng đầu lại gần, nghiêm túc :

“Ngửi thấy không? Toàn mùi giấm, mau dỗ dành đi.”

Tôi khẽ hôn lên má , thì thầm bên tai:

“Ông xã, em muốn ngủ với , sinh thêm cho Thao Thao một em .”

Mắt sáng rực, đan chặt tay tôi, như muốn gắn bó đến hết đời, không bao giờ buông.

Đúng như bài hát Chia Tay Vui Vẻ viết:

Chỉ khi từ bỏ sai lầm, mới có thể gặp đúng người.

Rời xa cũ, trái tim mới có thể quang đãng.

Hạnh phúc của tôi, không ai có thể tước đoạt.

Phần đời còn lại, tôi chỉ muốn — hạnh phúc.

Ngoại truyện · Góc của Cố Hàn Vũ

1

Đêm qua tôi lại uống say.

Trong cơn men mơ hồ, tôi không ngừng nhớ lại ngày cưới của mình và Lâm Tình.

Cô ấy mặc váy cưới, hạnh phúc lao vào lòng tôi, rạng rỡ :
“Em đồng ý!”

Khoảnh khắc ấy, trái tim tôi nóng rực.

Tôi luôn rất rõ ràng — ấy tôi đến nhường nào.

Xuất thân khốn khó, lại lãng mạn, luôn ôm mộng về một gia đình ấm áp để chữa lành vết thương tuổi thơ.

Trước và sau khi cưới, ấy đều đem lại cho tôi vô số giá trị tinh thần.

Chỉ cần tôi buông một lời khen, ấy sẽ hân hoan.

Nụ của ấy rất dễ nở, hẳn vì tuổi thơ thiếu hạnh phúc nên chỉ mong sớm có gia đình riêng.

Cô ấy từng nhiều lần miêu tả cho tôi nghe về ngôi nhà trong mơ của mình.

Tôi nghĩ, cùng ấy xây dựng hôn nhân, chắc cũng không tệ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...