Giờ tôi còn tuyên bố ly hôn ngay tại chỗ, còn ai không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa chứ?
【Lâm Sương Tuyết Cố Đình Dạ đến thế, nếu không phải vì ta và Cốc Tuyết Linh quá đáng lắm rồi thì ấy đã chẳng đề nghị ly hôn!】
【Không ai đang sống yên ổn lại đòi ly hôn, chắc chắn là Cố Đình Dạ chuyện có lỗi với Lâm Sương Tuyết!】
Ngực Cố Đình Dạ phập phồng vì giận dữ: “Em định loạn đến bao giờ nữa hả?”
“Anh là quản lý trung tâm thương mại, đã nể cho em vào thực tập, thế mà em không chỉ lười biếng, còn trộm cắp đồ trong công ty.”
“Đồng chí Cốc Tuyết Linh đậu phỏng vấn bằng năng lực, chẳng hề cướp việc của em, mà em ganh ghét, bịa đặt đủ điều. Hôm nay còn náo loạn như thế này!”
Cố Đình Dạ rút từ túi ra một chiếc hộp: “Em đồng hồ của Cốc Tuyết Linh là tặng, cái này thì sao?”
Tôi kỹ — quả đúng là một chiếc đồng hồ giống y hệt cái mà Cốc Tuyết Linh đang đeo.
Lúc này, Cốc Tuyết Linh rốt cuộc cũng bật khóc nức nở:
“Chiếc đồng hồ này là chồng quá cố tặng em trước khi mất. Anh Cố chị Lâm hay đòi quà, nên mới mua một chiếc y hệt để dỗ dành chị.”
“Em không ngờ chị lại lấy đồng hồ này để vu oan cho em và Cố. Danh dự đối với phụ nữ quan trọng lắm mà!”
“Chị cũng là phụ nữ, sao lại phải khó em đến ?”
Chỉ vài câu , thế lại bị họ lật ngược.
Cố Đình Dạ còn tôi bằng ánh mắt đầy chán ghét:
“Nếu biết em là người cay nghiệt độc ác như thế, đã chẳng cưới! Không ngờ em nhẫn tâm đến mức muốn ép chết đồng chí Cốc Tuyết Linh!”
Tôi bật tức giận.
Chiếc đồng hồ trên tay Cốc Tuyết Linh, kiếp trước tôi tận mắt thấy chính Cố Đình Dạ đeo lên cho ta.
Tôi không biết vì sao ta mua hai cái giống nhau, tôi chắc chắn: không phải mua cho tôi.
Tôi không bị họ cho lạc hướng, giữ vững lý lẽ, chất vấn tiếp: “Chuyện đồng hồ các người có thể chối, còn tờ giấy nợ này thì sao?”
Tôi giơ cao tờ giấy nợ viết tay có ghi: Cốc Tuyết Linh mượn hai ngàn đồng.
“Bây giờ lương tháng mọi người chỉ hơn mười đồng, ai mà dễ dàng cho vay hai ngàn không chớp mắt?”
“Trong đó có tám trăm là tiền tôi dành dụm, phải trả lại ngay cho tôi!”
Mặt Cốc Tuyết Linh đỏ bừng: “Tôi… sao có thể trả ngay nhiều tiền như thế !”
Tôi châm biếm: “Cô không trả nổi ngay, xài một lần hết sạch thì lại dễ lắm nhỉ ~”
Cố Đình Dạ sầm mặt, nắm tay tôi kéo đi: “Là cho ấy mượn! Con trai ấy bị bệnh cần phẫu thuật, em đừng vô lý nữa!”
Tôi cúi đầu, cắn mạnh vào cổ tay ta. Anh ta đau quá phải hất tôi ra.
Tôi ngửa mặt gào lên: “Trời đất ơi! Chồng tôi đi ngoại , còn đem tiền mồ hôi nước mắt của tôi tặng cho tiểu tam! Đây là định ép tôi vào chỗ chết mà!”
Cốc Tuyết Linh sững người, không ngờ tôi lại mặt dày đến mức hét lên giữa nơi đông người như .
Mặt ta đỏ rần: “Lâm Sương Tuyết! Chị đừng bậy nữa!”
Với loại người như họ, không thể lý, chỉ có cách xé toạc mặt nạ ra mới .
Tôi ngồi bệt xuống đất, gào lên không ngừng: “Trả tiền lại cho tôi! Trả tiền lại cho tôi!”
Cố Đình Dạ nghiến răng, giọng khàn đặc: “Ngồi dưới đất hét om sòm thế này ra thể thống gì! Mau đứng dậy cho tôi!”
“Tám trăm đồng, lát nữa về nhà tôi lấy đưa cho em.”
Cốc Tuyết Linh liếc tôi bằng ánh mắt đầy khiêu khích, sau đó quay đầu tỏ vẻ xót xa với Cố Đình Dạ:
“Anh Cố, lấy đâu ra tám trăm bây giờ? Hay là… để em đến bệnh viện xin hoàn phí đi.
Cho dù Tiểu Bảo có chết, thì cũng là do em vô dụng, chẳng liên quan gì đến cả.”
Cố Đình Dạ ta bằng ánh mắt đầy đau lòng, trông chẳng khác gì một cặp nhân khốn khổ đang sống trong bi kịch.
Nhưng tôi hiểu rất rõ — nếu giờ tôi theo Cố Đình Dạ về nhà, đừng là lấy tiền, có khi lại bị lần nữa tống vào phòng bảo vệ.
Tôi lạnh lùng chằm chằm ta: “Đưa tiền – ngay bây giờ!”
Cố Đình Dạ không tin nổi vào tai mình: “Bây giờ lấy đâu ra tám trăm đồng hả!?”
Tôi khẩy: “Tôi đếm đến ba, nếu không trả, đừng trách tôi không cảnh cáo trước!”
“1 ——”
Cố Đình Dạ gắt: “Em điên rồi sao?”
“2 ——”
Anh ta định lao đến tóm lấy tôi, tôi lập tức né sang một bên.
Bạn thấy sao?