Ly Hôn Trong Ánh [...] – Chương 4

“3 ——”

Cố Đình Dạ vẫn tỏ vẻ không để tâm: “Thôi rồi, hứa sẽ trả tiền cho em, đừng ầm lên nữa không?”

Tôi bất ngờ lao ra khỏi đám đông, chạy thẳng vào trong trung tâm thương mại.

Cố Đình Dạ và Cốc Tuyết Linh tưởng tôi muốn đi tìm lãnh đạo tố cáo, vội vã đuổi theo.

Người xem xung quanh vì tò mò cũng kéo nhau vào theo.

Nhưng tôi không hề dừng lại, mà cứ thế lao thẳng lên các tầng lầu.

Cố Đình Dạ bắt đầu nhận ra điều gì đó, vươn tay muốn kéo tôi lại không kịp.

Tôi chạy một mạch lên đến tầng thượng, trèo qua lan can rồi đứng trên mép mái nhà, gió thổi khiến người tôi chao đảo sắp ngã:

“Đừng ai lại gần!”

Mọi người xung quanh hoảng hốt không dám thở mạnh, liên tục lên tiếng khuyên can:

【Dù có chuyện gì đi nữa thì cũng mau xuống đã!】

【Đừng dại dột, lỡ mà trượt chân rơi xuống thì mất mạng đấy!】

【Người ta bị ép đến mức này rồi, chắc chắn Cố Đình Dạ và Cốc Tuyết Linh có vấn đề!】

【Không có gì mờ ám sao Cố Đình Dạ lại chịu chi nhiều tiền thế cho ta?】

Mặt Cốc Tuyết Linh tái mét. Dù hôm nay tôi có nhảy xuống hay không, thì chỉ cần thế này thôi, danh tiếng của ta cũng đã bị hủy hoại hoàn toàn — cái danh “tiểu tam” ta khó mà rửa sạch.

Cố Đình Dạ cũng bắt đầu hoảng, hét to về phía tôi:

“Anh sẽ lập tức đến phòng tài vụ ứng lương, em mau xuống trước đã!”

Anh ta định tiến lại gần, tôi liền gào lên, đồng thời buông một tay đang bám vào lan can:

“Đừng có lại đây!”

Tôi liếc mắt xuống dưới — đệm hơi an toàn đã chuẩn bị. Tôi lại bước thêm một bước ra mép, như chỉ cần gió thổi mạnh là sẽ rơi xuống ngay.

Chân Cốc Tuyết Linh mềm nhũn, định bỏ chạy.

Chỉ cần ta không có mặt ở hiện trường, thì sau này hoàn toàn có thể phủi sạch liên quan đến vụ việc này.

Nhưng sao tôi có thể để ta toại nguyện ?

“Cốc Tuyết Linh! Trả lại tiền mồ hôi nước mắt của tôi đây!”

Thấy ta định trốn, một người trong đám đông liền kéo ta lại:

“Lâm Sương Tuyết đã đứng trên tầng cao định nhảy rồi, còn không mau trả tiền cho người ta đi!”

Cốc Tuyết Linh mặt mày méo xệch, nước mắt rưng rưng — tiền thì đã tiêu hết sạch, ta gì còn để mà trả?

Cố Đình Dạ cuống cuồng đi vay khắp nơi, gom góp mãi cũng chỉ có 352 đồng.

“Em xuống trước đi, còn lại sẽ đến phòng tài vụ ứng lương rồi đưa nốt cho em!”

Tôi khẽ “ồ” một tiếng, rồi lại duỗi thêm một chân ra ngoài mép mái nhà.

Sắc mặt Cố Đình Dạ lập tức trắng bệch: “Anh đi lấy ngay! Em đừng nhúc nhích!”

Anh ta quay người chạy xuống lầu, chưa đầy năm phút sau đã thở hồng hộc chạy lên, tay cầm một xấp tiền dúi cho tôi:

“Giờ em có thể xuống rồi chứ?”

Tôi nghiêng đầu, nở một nụ nhạt: “Không .”

“Anh phải rõ trước mặt mọi người: tôi không hề lười biếng, cũng chưa từng ăn cắp đồ của trung tâm thương mại.

Còn chuyện suất chuyển chính thức của Cốc Tuyết Linh từ đâu ra, cũng phải khai thật!”

Cố Đình Dạ trừng mắt: “Em đừng đà tới!”

Bốp!

Một cú gõ đầu vang lên sau gáy ta.

“Cậu muốn ép Lâm Sương Tuyết chết thật à? Mau rõ ràng vào!”

Cố Đình Dạ lập tức xìu xuống một bậc: “Ông chủ… sao ông lại đến đây?”

“Không đến thì vợ cậu đã nhảy lầu chết ngay trên toà nhà trung tâm thương mại của tôi rồi đấy! Cậu muốn tôi sản à!?”

Cốc Tuyết Linh hai chân mềm nhũn, toan lùi vào đám đông để trốn.

Nhưng tôi nhanh miệng hét lên: “Cốc Tuyết Linh! Cô định trốn đi đâu đấy hả!?”

Một người nhiệt trong đám đông nhanh tay kéo lấy ta:

“Lâm Sương Tuyết còn đang đứng trên mái đòi nhảy đấy, còn không mau ra giải quyết rõ ràng đi!”

Ông chủ nheo mắt, chằm chằm vào Cốc Tuyết Linh suy nghĩ một lúc:

“Cô là nhân viên mới vào cách đây một tuần đúng không? Hồi đó còn bảo suất chuyển chính là do Lâm Sương Tuyết nhường cho , hai người là thân thiết.”

“Nếu là thân thật, sao Lâm Sương Tuyết lại phải nhảy lầu vì chuyện này?”

Cốc Tuyết Linh mặt cắt không còn giọt máu, không thể câu nào.

Cố Đình Dạ là người lên tiếng trước:

“Lâm Sương Tuyết là vợ tôi. Vì nghi ngờ tôi và đồng chí Cốc Tuyết Linh nên mới đến nơi việc của ấy chuyện, khiến ấy mất việc.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...