QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :-mat-cong-ly/chuong-1" target="_blank"> https://vivutruyen2.net/ly-hon-trong--mat-cong-ly/chuong-1
Nói xong câu đó, tôi buông hai tay khỏi lan can, ngửa người ngã ra phía sau.
“Đừng mà!”
“Lâm Sương Tuyết!!”
…
Ông chủ trung tâm thương mại mặt tái nhợt, trân trối ra ngoài lan can trống rỗng:
“Xong rồi xong rồi xong rồi… tiêu thật rồi…”
Làm sao lại đúng lúc có đoàn kiểm tra đến mà xảy ra chuyện thế này chứ? Một khi có người chết, chắc chắn toà nhà sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.
Cố Đình Dạ chết trân về hướng tôi nhảy xuống, hai chân mềm nhũn đứng không vững.
Cốc Tuyết Linh cũng sợ đến chết lặng. Từ nay về sau, ta sẽ mãi mãi mang danh là người đã ép tôi nhảy lầu.
Rầm! – một tiếng vang lớn.
Tất cả mọi người đều không dám xuống.
Tôi đáp an toàn lên tấm đệm hơi, không bị sao cả.
Nhưng mục đích của màn diễn này, không chỉ có . Tôi lập tức nhắm chặt mắt, giả vờ ngất lịm đi.
Cảnh sát và đội cấp cứu lập tức lao tới, luống cuống đưa tôi lên cáng, chuyển thẳng đến bệnh viện.
Tôi nghe thấy tiếng người xung quanh chỉ trích Cố Đình Dạ và Cốc Tuyết Linh.
Cũng nghe thấy giọng Chu nghiêm khắc ra lệnh điều tra rõ toàn bộ sự việc.
Khi tôi từ từ mở mắt… Cố Đình Dạ đã đứng đó – mặt mày đầy hối hận, tôi nằm trên giường bệnh.
“Không ngờ… em lại vì mà nhảy lầu…”
“May mà em không chết. Chỉ cần em chịu yên phận một chút, sau này sẽ cắt đứt quan hệ với Cốc Tuyết Linh.”
“Cô ta đã chuyển chính rồi, mỗi tháng cũng có lương ổn định, không cần giúp đỡ nữa.”
Trong lòng tôi khinh thường đến cực điểm, bên ngoài lại tỏ ra như đau khổ tột cùng:
“Anh đi đi, tôi không muốn thấy nữa.”
Cố Đình Dạ liền nắm chặt lấy tay tôi:
“Anh biết là do em ghen nên mới loạn ở trung tâm thương mại. May mà em không sao.”
“Ông chủ sẽ không truy cứu chuyện em rối, chỉ cần sau này em ngoan ngoãn, chúng ta vẫn có thể sống bên nhau như trước.”
“Bớt ảo tưởng đi!”
Chú Chu đẩy cửa xông thẳng vào:
“Tôi đã điều tra rõ cả rồi. Cậu với Cốc Tuyết Linh từ sau khi chồng ta mất là đã mập mờ không rõ ràng.”
“Không chỉ thường xuyên không về nhà, mà còn lấy phiếu lương thực và tiền lương vốn thuộc về Lâm Sương Tuyết để giúp đỡ ta! Thứ như cậu, đúng là cặn bã!”
Chú Chu là người sống có nghĩa, cả đời chỉ một mình vợ. Ông ghét nhất kiểu đàn ông lăng nhăng bắt cá hai tay.
Huống hồ ông còn là cũ của ba mẹ tôi, càng không thể ngơ để tôi bị bắt nạt.
Tôi rưng rưng nước mắt Chu: “Chú Chu, cháu muốn ly hôn với Cố Đình Dạ, có thể giúp cháu không?”
Cố Đình Dạ còn chưa kịp mở miệng thì cửa phòng bệnh đã bị đẩy mạnh ra.
Ba mẹ chồng tôi hớt hải xông vào: “Không ly hôn! Không ly hôn đâu!”
Mẹ chồng tôi giơ tay tát thẳng vào mặt Cố Đình Dạ: “Con dâu tốt như thế mà mày lại không biết trân trọng! Mày điên rồi à?!”
Cha chồng tôi thì đá mạnh vào kheo chân khiến Cố Đình Dạ phải quỳ gối xuống trước giường tôi:
“Mau xin lỗi con bé! Hứa là sau này sẽ đối xử tốt với nó!”
Hai người diễn vô cùng ăn ý, người ngoài vào còn tưởng họ thương tôi lắm.
Nhưng chỉ mình tôi biết, họ chỉ sợ tôi ly hôn xong sẽ đòi lại tiền trợ cấp của ba mẹ.
Hai vạn tệ — vào thời buổi này đúng là con số khổng lồ.
Trong mắt Cố Đình Dạ ánh lên vẻ uất ức, vẫn quỳ trước giường tôi, cúi đầu nhận lỗi:
“Trước đây sai rồi. Anh không nên lấy tiền trong nhà đi giúp Cốc Tuyết Linh mà không hỏi ý em.”
“Nhưng thề, giữa và Cốc Tuyết Linh thật sự không có gì vượt giới hạn!”
“Trong lòng , từ đầu đến cuối, chỉ có một mình em là vợ!”
Nếu là kiếp trước, nghe câu này tôi đã vui mừng đến phát khóc.
Nhưng bây giờ, tôi hiểu quá rõ.
Cho dù Cố Đình Dạ và Cốc Tuyết Linh chưa ngủ với nhau, thì đó vẫn là phản bội.
Anh ta tặng công việc đáng lẽ là của tôi cho Cốc Tuyết Linh.
Lấy cả lương của tôi mang cho ta.
Vì ta mà đưa tôi đi nhốt, vì ta mà không biết bao nhiêu lần đổ oan cho tôi.
Chú Chu không bị lời của ta lung lay, ngược lại còn tôi nghiêm túc hỏi:
“Cháu muốn thế nào? Nếu cháu vẫn muốn về sống với Cố Đình Dạ, sẽ cầu cậu ta viết cam kết. Nếu sau này đối xử tệ với cháu, sẽ bị xử lý theo tội lưu manh.”
Ở thời đại này, ngoại là chuyện có thể bị bắt đi tù.
Tôi rưng rưng Chu, chậm rãi lắc đầu: “Cháu vẫn muốn ly hôn.”
Cố Đình Dạ sững người, như bị sét đánh ngang tai, mở miệng không tin nổi: “Sương Tuyết… em đừng loạn nữa mà… Em đến thế, sao có thể thật sự muốn ly hôn?”
“Em nhảy lầu chẳng phải là vì tức giận chuyện với Cốc Tuyết Linh thôi sao? Đừng những lời bốc đồng.”
Ba mẹ chồng cũng vội vàng bước lên khuyên nhủ: “Vợ chồng với nhau, nghĩa trăm ngày, có ai mới cãi nhau đã đòi ly hôn đâu?”
“Huống chi, Cố Đình Dạ nó cũng đã giải thích rồi còn gì? Nó với cái góa phụ kia chẳng có gì hết, chỉ vì thấy ta đáng thương nên mới giúp đỡ chút đỉnh thôi mà.”
“Con là vợ nó, con phải tin nó chứ.”
“Vả lại, cũng không hoàn toàn là lỗi của nó, nếu con không có cái tính khó chịu đó, thì sao nó lại thà ở ngoài còn hơn về nhà chứ?”
Mẹ chồng tôi vừa lẩm bẩm vừa oán trách.
Nghe đến đây, sắc mặt Chu lập tức sa sầm lại: “Ý bà là con trai bà ra ngoài dây dưa với phụ nữ khác, mà lỗi lại là do đồng chí Lâm Sương Tuyết sao?”
Với kiểu phát ngôn như thế, tôi chẳng hề ngạc nhiên chút nào.
Bởi kiếp trước, bà ta cũng thường xuyên những lời như với tôi.
rằng, không giữ nổi chồng là lỗi của tôi.
Bà ta thường xuyên hạ thấp tôi, bảo tôi chỉ là đứa mồ côi, không xứng với con trai bà.
Tôi khi ấy bị bà đè nén đến mức trở nên tự ti, luôn nghi ngờ bản thân.
Thậm chí còn nghĩ: chắc do mình chưa đủ tốt nên Cố Đình Dạ mới đi tìm đến Cốc Tuyết Linh.
Giờ đây tôi mới hiểu, người thật sự có vấn đề là Cố Đình Dạ.
Là đàn ông đã có vợ, ta lẽ ra phải biết giữ ranh giới, không thân mật quá mức với phụ nữ khác.
Càng không có tư cách lấy những gì thuộc về tôi để đi lấy lòng một người phụ nữ khác.
Thấy Chu nổi giận, Cố Đình Dạ bắt đầu cuống lên rõ rệt:
“Mẹ tôi là phụ nữ nông thôn, không có học, nên năng không suy nghĩ. Chú Chu đừng để tâm ạ.”
Chú Chu bật khinh miệt: “Trên không nghiêm, dưới sẽ hư hỏng. Những việc cậu , hoàn toàn xứng đáng với cách cha mẹ dạy dỗ cậu.”
Tôi thầm gật gù trong lòng — quả nhiên người có học mắng người cũng không cần chửi tục.
Ba mẹ chồng tôi tưởng Chu đang khen mình, lập tức vui vẻ đỡ lời:
“Chúng tôi luôn trọng chuyện giáo dục con cái, từ nhỏ đã rất nghiêm khắc với Đình Dạ, là việc nên mà!”
Cố Đình Dạ sầm mặt mẹ: “Mẹ! Mẹ thôi đi!”
Mẹ chồng tôi thì tỏ ra đắc ý, quay sang tôi lên giọng dạy đời:
Bạn thấy sao?