Ly Hôn Trong Ánh [...] – Chương 8

Với thân phận một mồ côi, tôi chẳng thể nào lấy lại những thứ đó nếu không có Chu đứng ra.

Chỉ nhờ có , mọi thứ mới diễn ra gọn gàng, sạch sẽ và dứt khoát như .

Tôi vô cùng cảm kích, nhiều lần muốn cảm ơn thêm nữa.

Nhưng lại không chịu nhận, chỉ : “Cháu sống tốt là rồi.”

Năm đầu tiên sau khi ly hôn, tôi phải đối mặt với đủ loại lời ra tiếng vào.

Dù ai cũng biết lỗi là ở Cố Đình Dạ, mọi người vẫn thích soi mói, đổ lỗi lên đầu tôi.

Năm thứ hai sau ly hôn, Cố Đình Dạ cưới Cốc Tuyết Linh, còn tìm một công việc mới.

Mọi người lại bàn tán rằng tôi ầm lên, khóc sống khóc chết đòi ly hôn, cuối cùng lại tạo cơ hội cho Cốc Tuyết Linh “hưởng trọn thành quả”.

Đến năm thứ ba, kỳ thi đại học khôi phục.

Tôi nỗ lực thi đỗ trường đại học mơ ước, rời xa tất cả bọn họ, bắt đầu một cuộc sống mới.

Dựa vào ký ức từ kiếp trước, tôi dùng tiền trợ cấp của ba mẹ để đầu tư mua đất, ăn, và thu lợi nhuận cực lớn.

Căn nhà cũ năm 1990 đền bù do giải tỏa, tôi lại nhận thêm một khoản tiền khổng lồ.

Bước sang thế kỷ mới, tôi đã năm mươi tuổi.

Đến lúc này, chẳng ai còn việc tôi ly hôn là sai lầm nữa.

Thậm chí còn có người bảo tôi là phụ nữ thời đại mới biết xa trông rộng.

Một lần cờ, tôi thấy một cặp vợ chồng đang cãi nhau bên vệ đường.

Họ đỏ mặt tía tai, chỉ vì một đồng tiền mà lớn tiếng tranh cãi.

Một người trách đối phương không biết vun vén, người kia lại chửi rằng không kiếm nổi tiền thì có quyền gì mà đòi hỏi.

Tôi bất chợt nhớ lại thời kỳ đầu thi đại học, lúc đó cũng là thời điểm xuất hiện làn sóng thất nghiệp lớn.

Nghe Cố Đình Dạ và Cốc Tuyết Linh đều mất việc.

Không có chuyên môn gì, cuối cùng chỉ có thể đi những công việc tay chân nặng nhọc và tệ nhất.

Tôi quay đầu bỏ đi, không thèm lại lấy một lần.

Bởi vì họ — từ rất lâu rồi — đã bị tôi loại bỏ hoàn toàn khỏi cuộc đời mình.

(Hết truyện)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...