Ly Hôn Vì Một [...] – Chương 2

2

Mẹ chồng chặn trước mặt tôi, giọng đầy bất mãn:

“Con tôi ưu tú thế, có vài con hồ ly muốn quyến rũ là chuyện bình thường. Con nên tự nâng cao bản thân để xứng với Cẩn Ngôn, chứ đừng loạn nữa.”

Tôi chỉ thấy nực .

Đúng là gương mặt của Phó Cẩn Ngôn rất cuốn hút, nếu không tôi đã chẳng nhận lời .

Thời gian đầu cũng dịu dàng, chăm chút cho tôi mọi thứ.

Nhưng kể từ khi kết hôn, tất cả đều thay đổi.

Sau khi con chào đời, càng lộ rõ bản chất.

“Anh ta muốn tôi và con nhường chỗ cho tiểu tam. Nếu không ly hôn thì chẳng lẽ đợi ở lại hầu hạ ta?”

“Triệu Tinh Ngôn, em chuyện đừng khó nghe như thế…”

Cốc cốc cốc —

Chưa kịp hết, tiếng gõ cửa vang lên.

Mẹ chồng mở cửa.

Một người phụ nữ xách hộp quà, e ấp, khẽ :

“Bác ạ, cháu tìm Phó. Đêm hôm đến phiền bác, thật xin lỗi.”

Nói rồi, ta kéo từ phía sau ra một bé trai:

“Hạo Hạo, mau chào bà đi.”

“Cháu chào bà!”

“Ừ, ngoan ngoan ngoan! Không phiền, không phiền, bác còn mong hai mẹ con cháu đến thường xuyên ấy chứ.”

Mẹ chồng dang tay bế thằng bé, đến không khép miệng .

“Đào Đào? Hạo Hạo?”

Phó Cẩn Ngôn bước nhanh đến trước mặt ta, trên mặt tràn đầy vui mừng:

“Sao hai mẹ con lại đến đây? Xảy ra chuyện gì à?”

Anh khéo léo đứng chắn giữa, Ngăn tầm của tôi.

Nhưng tôi vẫn nhận ra ngay — chiếc váy trên người ta, chiếc đồng hồ nơi cổ tay, cả sợi dây chuyền trên cổ… tất cả đều là của tôi.

Kể từ khi kết hôn với Phó Cẩn Ngôn, tôi chưa từng mua thêm món trang sức nào.

Anh luôn bảo đó là những thứ phù phiếm, vô nghĩa.

Vậy mà ta lại lén đem đồ của tôi tặng cho người đàn bà khác.

Chu Đào Đào ghé sát tai Phó Cẩn Ngôn thì thầm, Nhưng giọng ta to đến mức ai ở đây cũng nghe rõ:

“Là quần lót! Vừa nãy em lỡ sai, sợ chị nghe rồi hiểu lầm nên vội tới giải thích.”

Phó Cẩn Ngôn thản nhiên phẩy tay: “Anh là chủ gia đình, ấy không dám so đo đâu…”

“Đã tới rồi thì ở lại với Hạo Hạo vài hôm.” Anh dịu dàng véo má thằng bé.

Tôi bật lạnh.

Con ruột thì thờ ơ, Nhưng lại sốt sắng quan tâm con người khác.

Tôi chẳng buồn cảnh họ âu yếm.

Những món đồ thuộc về tôi mà Chu Đào Đào đang mặc, tôi sẽ bắt ta trả lại nguyên vẹn.

Ngoại trừ Phó Cẩn Ngôn.

Anh ta… bẩn thỉu quá.

Chu Đào Đào bỗng gọi giật tôi lại: “Vị này… là bảo mẫu à? Sao mà vô lễ thế.”

Tôi không nhịn nổi, quay đầu ta.

Có lẽ sợ tôi mất mặt, Phó Cẩn Ngôn liếc tôi một cái đầy cảnh cáo: “Đào Đào, đây là vợ …”

“Chị là chị Kiều à? Ôi, chị đừng hiểu lầm, em không có ý đó…”

Cô ta che miệng xin lỗi, trong mắt toàn là thách thức:

“Em cứ nghĩ Phó ưu tú như , vợ ấy chắc chắn phải là dân văn phòng tinh , ai ngờ…”

Ánh mắt ta lướt khắp người tôi.

Không cần hết, hàm ý cũng quá rõ ràng.

Tôi cúi đầu mình — trên người là bộ đồ ngủ dính vết sữa, ám mùi dầu mỡ nhà bếp.

Quả thật lôi thôi, đây là bộ tôi vừa mới thay hôm nay.

Mẹ chồng không việc nhà, cũng chẳng trông con.

Lý do là bà già rồi, gì cũng đau nhức.

Tôi ngày ngày cắm đầu vào đống việc không tên.

Cơ thể biến dạng vì mang thai, bụng đầy vết rạn, dưới bị tổn thương sau sinh.

Tất cả khiến tôi chẳng còn thời gian để chăm chút bản thân.

Còn Phó Cẩn Ngôn thì khác, Ngày nào cũng ăn mặc chỉn chu, bảnh bao, Giữ nguyên hình tượng “soái ca độc thân” trước mặt người ngoài.

Từ lúc tôi mang thai, bắt đầu mê đạp xe. Rồi chuyện qua đêm bên ngoài trở thành thói quen.

Đặt tôi cạnh sự tinh tế, sang trọng trên người Chu Đào Đào, Đúng là tôi chẳng khác gì một bảo mẫu.

“Tự đem trả lại hay để tôi báo công an? Chọn đi.” Tôi liếc Phó Cẩn Ngôn, giọng đầy ẩn ý.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...