8
Xem đến đây, mọi người lập tức hiểu rõ tất cả, biết ngay việc Phó Hạo Hạo bị “bắt cóc” chỉ là màn kịch do Chu Đào Đào tự đạo diễn, tự diễn.
Có người phì một tiếng rồi nhổ thẳng xuống đầu bọn họ: “Đồ đàn ông cặn bã, đàn bà đê tiện, thật không biết xấu hổ!!”
“Lấy bọn tao ra con rối à? Cả nhà đúng là một lũ ghê tởm!”
Phó Cẩn Ngôn không thể tin nổi, trong mắt ta, Chu Đào Đào xưa nay luôn dịu dàng, hiểu chuyện, sao có thể gửi những tin nhắn như .
Anh ta như thể lần đầu mới nhận ra con người thật của ta.
“Luật sư Chu, đưa cho ta xem đi.”
Luật sư Chu gật đầu, lấy từ cặp công văn ra một tập tài liệu khác:
“Đây là đơn khởi tố, trong đó đã thu thập toàn bộ bằng chứng phạm tội của !”
“Trộm trang sức với số tiền vượt quá ba triệu, theo luật phải bồi thường gấp ba lần giá trị và chịu án tù từ mười năm trở lên.
Cộng thêm tội tống tiền với số tiền lớn, nhiều tội xử chung, Phó tiên sinh… xong rồi.”
Phó Cẩn Ngôn loạng choạng, khuỵu xuống đất.
Đúng lúc này, cảnh sát bước vào. “Chúng tôi nhận báo án, có người cố ý mưu con ruột của mình.”
Phó Cẩn Ngôn, mẹ ta, Chu Đào Đào cùng những người liên quan đều bị còng tay.
Mẹ Phó Cẩn Ngôn vùng vẫy, lớn tiếng cãi: “Không! Chúng tôi không ! Thả tôi ra! Các người bắt nhầm người rồi!”
Phó Cẩn Ngôn như mất hồn, ngơ ngác tôi: “Nhàn Nhàn… thật sự…”
Tôi bật , nước mắt chảy ra, ánh mắt lạnh lùng: “Là chính tay con bé!”
Phó Cẩn Ngôn quỳ sụp xuống, nước mắt hối hận rơi lã chã.
Dưới cú sốc tinh thần quá lớn, ta tối sầm mắt rồi ngất lịm.
Tôi sững lại một thoáng, bỗng thấy buồn . Thật giả tạo.
Vì tiền và vì đàn bà khác mà tính toán, lừa lọc suốt năm năm thanh xuân của tôi.
Vì tính toán đó, con tôi mất mạng.
Vậy mà giờ lại giả vờ đau lòng, tỏ ra như một người cha thương con.
Sau khi bọn họ bị cảnh sát đưa đi, đám đông xung quanh cũng xin lỗi rồi tản ra.
Bệnh phòng trở lại yên tĩnh. Tôi ôm chầm lấy ba mẹ, òa khóc nức nở.
Khoảnh khắc đó, tôi biết mình đã phải trả giá cho sự ngu muội của tuổi trẻ.
Ngày chôn cất con , Phó Cẩn Ngôn bị tuyên án tử hình.
Mẹ ta và Chu Đào Đào, vì là đồng phạm, bị kết án mười năm tù.
Xét thấy Phó Hạo Hạo còn nhỏ, mẹ ta tuổi đã cao, nên bà hưởng án treo, thi hành án ngoài trại giam.
Nhưng căn nhà cùng toàn bộ tài sản của bà ta đã bị tịch thu để bồi thường cho tôi.
Không còn nơi nương tựa, bà ta đành đưa Phó Hạo Hạo vào viện phúc lợi, còn mình thì lang thang khắp nơi.
Cuối cùng, chỉ vì một cái bánh bao mà đánh nhau với kẻ ăn xin, chết thảm giữa đường.
Ngày thi hành án tử, Phó Cẩn Ngôn xin gặp tôi, tôi từ chối.
Ngày hôm sau, trại giam gửi cho tôi một bức thư.
Trên đó chỉ viết bốn chữ:【Anh hối hận rồi.】
Trên giấy vẫn còn vết ướt — là nước mắt.
Tôi biết ta đã hối hận.
Nhưng tôi khinh thường.
Nước mắt của kẻ cặn bã, với tôi chẳng là gì cả.
Nếu thật lòng, ta đã chẳng độc ác đến .
Vốn dĩ… ta không hề có trái tim.
Tôi lạnh, chằm chằm vào tờ giấy thật lâu, trong lòng chỉ mong kẻ đó chết ngay lập tức.
“Cậu sao ? Ổn chứ?”
Người bên cạnh lo lắng hỏi, tưởng rằng tôi đang đau buồn.
Tôi mỉm với ấy, rồi lập tức xé vụn bức thư.
Tiếc là… đã quá muộn.
Sự hối hận đến muộn còn rẻ hơn cỏ rác.
Mọi chuyện đã khép lại.
Để điều chỉnh tâm trạng và bắt đầu lại, tôi đi rất nhiều nơi du lịch. Thỉnh thoảng, tôi vẫn mơ thấy con .
Nhiều lần tôi bật khóc tỉnh giấc giữa đêm.
Cho đến một ngày, tôi lại đến chùa cầu phúc, thắp cho con một ngọn đèn trường minh.
Đêm đó, con đã đến trong mơ, khóc và ôm chầm lấy tôi.
Con : “Mẹ ơi, kiếp sau con nhất định vẫn sẽ con của mẹ.
Con sẽ sống thật tốt ở thế giới khác, mãi mãi mẹ… Mẹ cũng phải sống thật tốt nhé.”
Sau này, hơn nửa năm trôi qua tôi quay lại với công việc.
Lần này, tôi sẽ sống cho chính mình,
mang theo lời chúc phúc của con và bước tiếp về phía trước —
【Toàn văn hoàn】
Bạn thấy sao?