1
Tôi chỉnh lại cổ áo trước điện thoại, nở một nụ gượng gạo đầy ngại ngùng với thân đang nghịch điện thoại.
“Thả lỏng đi nào, cưng.” Lộ Linh cuối cùng cũng tìm góc quay thích hợp, giơ tay dấu ok, không quên buông lời trêu ghẹo tôi.
Nghe ấy , mặt tôi không đỏ, tim không loạn, đã quen rồi.
Bạn bè bên cạnh tôi lúc nào cũng bảo, “Nhìn cậu là biết dễ bị bắt nạt rồi.”
“Bắt đầu chưa?”
“Cậu chuẩn bị xong là mình bắt đầu ngay.”
“Ừ, bắt đầu đi.” Tôi hắng giọng, hít thở sâu hai lần.
Livestream vừa mở, hàng chục ngàn người đã ùa vào.
Tôi hơi cúi người, đọc vài dòng bình luận chửi rủa mình:
“Ha ha ha, bám fame lộ liễu thế này? Buồn quá đi!”
“Cút đi! Đừng có bén mảng đến đây!”
“Vừa bị lộ đã mở livestream bán hàng kiếm tiền, thật không biết xấu hổ.”
Tôi thầm thở dài, mấy chiêu trò của Lộ Linh đúng là hữu dụng thật.
Hôm kia, Lộ Linh cầm điện thoại của tôi quay một video:
“Bạn có muốn biết hình ảnh thật sự của ảnh đế sau ánh hào quang không? Bạn có muốn biết cảm giác kết hôn với ảnh đế như thế nào không? Hãy đón xem livestream lúc 8 giờ tối thứ tư, tôi sẽ kể cho nghe từng chi tiết, như thể đang ở ngay đó! Tôi chờ trong livestream!”
Tôi khẽ ho một tiếng, ngồi lùi lại, không đọc những bình luận khó chịu nữa.
Nhưng tôi vẫn không nhịn :
“Bạn vừa nãy, từ ‘mặt’ trong tiếng Anh là ‘face’, không phải ‘fsce’. Chắc tay trượt nên gõ sai thôi, chứ ai học qua chín năm phổ cập giáo dục thì không phạm lỗi này đâu.”
Tôi mỉm thân thiện, ánh mắt chân thành.
Bình luận im lặng một giây, sau đó dày đặc hơn:
“Chết tiệt, ánh mắt ấy chân thành đến mức tôi không đoán ý đồ của ấy là gì…”
“Khoan đã, sao tự nhiên buồn thế này!”
“Tay trượt! Tay trượt! Tay trượt!!!”
“Hahaha, chị ơi, em suốt cả năm rồi đây.”
Tôi không để ý đến những bình luận đó, bình tĩnh tiếp tục nội dung:
“Gần đây, mọi người ý đến tôi rất nhiều.” Tôi cầm giấy chứng nhận ly hôn đã chuẩn bị sẵn, giơ lên trước camera, “Đừng lo, chúng tôi đã ly hôn rồi.”
“?!”
“??!!”
“???!!!”
2
Tôi đổi giọng:
“Tuy nhiên, dường như mọi người vẫn chưa hài lòng, vẫn liên tục phiền cuộc sống của tôi, nên tôi mở livestream này. Có gì muốn hỏi thì hỏi trực tiếp, không cần tung tin đồn thất thiệt.
“Tung tin thất thiệt đến mức lan truyền rộng rãi có thể bị pháp luật xử lý đấy.”
Tôi lý lẽ như , chắc họ sẽ nghe… đúng không?
“Khoan đã, cưng.” Lộ Linh, đang theo dõi bình luận, khẽ ở góc máy không thấy , “Hình như họ không biết cậu đã ly hôn, toàn dấu chấm hỏi và chấm than.”
Tôi nghiêng đầu, từ tốn gõ ra một dấu “?”
Rồi tôi kéo ghế nhỏ tiến sát lại ống kính.
Đập vào mắt tôi là một màn hình đầy dấu “?” và “!”
Tôi giơ giấy chứng nhận ly hôn lên một lần nữa: “Các không biết sao?”
Nhìn màn hình đầy những câu “không biết”, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Hồi mới bị cư dân mạng tấn công, tôi đã kéo Song Thì đi ly hôn.
Kết quả là, cư dân mạng không tin, không dừng lại, mà còn quá hơn.
Thì ra là họ không biết.
Tảng đá đè nặng trong lòng tôi rơi xuống, tôi thả lỏng hơn nhiều, nở một nụ :
“Hóa ra là hiểu lầm, tôi đã ly hôn với ảnh đế Song Thì rồi.”
Tôi ngừng một chút, nghĩ đến đám fan cuồng của Song Thì.
Vì , tôi khẽ một lời dối thiện chí, nửa thật nửa giả:
“Là tôi không xứng với ấy, ly hôn là ấy đề nghị. Chúng tôi vốn chỉ là kết hôn theo thỏa thuận, ấy không tôi. Các yên tâm đi.”
Vừa , tôi vừa quan sát những thay đổi trong bình luận:
“Thì ra là sao? Nghe có vẻ… cũng hợp lý.”
“Aaaaa, kết hôn thỏa thuận sao? Người qua đường hả?! Có mỗi mình tôi muốn biết thêm chi tiết sao!!!”
“Hahaha, trước kích đến mức gõ không nổi chữ luôn, không phải chỉ mình đâu, tôi cũng muốn biết!”
“Thôi , thấy chị thành khẩn thế thì tôi tha thứ cho. Tôi đã bảo mà, sao oppa nhà tôi lại thích một người bình thường như chị chứ.”
“Hả? Bình thường á? Đưa ảnh lên xem thử đi, để xem đẹp đến mức nào mà chị ấy không xứng, mắt mù rồi à?”
“Hừ, chị ấy có thế nào cũng không xứng với oppa nhà tôi.”
“Bạn ở trên chắc là fan tiểu học nhỉ? Nhà mình từ bao giờ gọi Song là oppa ?? Đừng thêm drama.”
“Đúng , đúng , chị rất xinh, xin lỗi vì thời gian trước tụi mình hơi quá khích.”
“Nếu vấn đề đã giải quyết, chúng ta có nên bàn về thỏa thuận kết hôn không (ngại ngùng) (ngại ngùng) (thèm thuồng) (thèm thuồng)?”
Không khí trong bình luận rõ ràng tốt lên, khóe miệng tôi suýt nữa không nhịn mà cong lên.
Đợi đã, sao tôi phải kìm lại?
Tôi nhoẻn miệng , vui vẻ thể hiện niềm hạnh phúc của mình.
Tấm rèm cửa bị kéo phăng ra, ánh nắng rực rỡ không chút ngần ngại rọi xuống khuôn mặt tôi, phủ thêm một lớp hào quang:
“Cảm ơn mọi người đã tha thứ, sau này tôi tuyệt đối không mắc sai lầm như nữa.”
Tôi đứng lên, khẽ cúi người cảm ơn, mặc kệ bình luận lướt nhanh như bão, rồi tắt phát sóng ngay lập tức.
Không còn gánh nặng, tôi thả người nằm dài trên sofa.
Nhìn Lộ Linh đang trộm bên cạnh rèm cửa:
“Sao tự nhiên kéo rèm ra ?”
Cô ấy vừa vừa đáp: “Cậu không thấy ánh nắng đẹp lắm sao?”
Tuy miệng , trong lòng lại nghĩ: Cưng à, cậu đúng là đỉnh quá trời luôn! Aaaaa, gương mặt này không khiến đám cư dân mạng tức điên lên thì thôi!
Tâm trạng của tôi bây giờ cũng giống như ánh nắng ngoài kia:
“Đúng là đẹp thật.”
Nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, hôm ly hôn tôi rõ ràng thấy có rất nhiều tay săn ảnh theo dõi mà.
Sao trên mạng không ai tung tin gì hết?
Chẳng lẽ chưa đủ sốc?
Ừ, chắc là .
Nếu lúc này tôi mở Weibo, có lẽ sẽ không nghĩ như thế.
Hot search đứng đầu ghi rõ:
#Chị ơi, tôi muốn biết nội dung thỏa thuận kết hôn (tội nghiệp).
3
Bây giờ trên mạng không có chỗ nào để ẩn mình, hôm nay chưa kịp xử lý drama của ngôi sao này thì lại đến chuyện cảm của người khác bị lộ.
Nhưng độ hot chỉ kéo dài vài ngày rồi lại hạ nhiệt.
Cuộc sống của tôi không khác gì so với trước khi ly hôn, Song Thì rất bận, có khi cả năm còn chẳng gặp mặt vài lần.
Đây cũng là lý do ấy còn trẻ đã trở thành ảnh đế.
Quá liều mình, cứ như muốn dọn vào sống luôn ở đoàn phim .
Vì thế khi tin ấy kết hôn bị lộ, rất nhiều fan kỳ cựu không tin.
“Anh Song nhà chúng tôi bận như thế, lấy đâu ra thời gian mà kết hôn, haha.”
Nghĩ đến đây tôi không nhịn , cuộc hôn nhân này đúng là tranh thủ rảnh rỗi mà .
Một tiếng đồng hồ, đi đăng ký xong.
“Ê cưng, cưng? Có đang nghe không đấy?”
Tiếng của Lộ Linh từ điện thoại kéo tôi trở về thực tại.
“Có, có nghe mà.”
“Thế cưng thấy sao?”
Thấy gì cơ?
“À? Ờ, cũng đó.”
Tôi trả lời qua loa.
Giọng Lộ Linh đột nhiên cao lên: “Cưng đồng ý rồi nhé! Không nuốt lời.”
Tôi còn chưa kịp phản ứng, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng tút tút.
Tôi ngơ ngác.
Điện thoại lại reo.
Tôi vừa tắm xong, không đeo kính, không kỹ đã bắt máy, cứ tưởng là Lộ Linh:
“Nói thật đi, vừa rồi cậu gì đấy?”
“Em …”
Giọng vốn lạnh lùng thường ngày, lúc này lại thêm vài phần khàn khàn vì hơi men, qua điện thoại nghe lại càng cuốn hút.
Tôi sững người, tai hơi ngứa:
“Anh uống rượu à?”
“Em , nhớ em…”
“…”
Tôi hạ điện thoại xuống, đeo kính, kỹ lại.
Là Song Thì, sao trông như bị nhập hồn .
Tôi bĩu môi.
Lại còn “em ”, “em ”.
Tự nhiên tôi nghĩ đến gì đó, mặt cứng đờ.
Không lẽ ta định gọi cho nhân bấm nhầm số gọi cho tôi?
“Anh còn ở ngoài à?”
“Em , thích em lắm.”
“… Đi rửa mặt rồi ngủ đi.”
“Em , muốn ngủ cùng em.”
Ôi ôi ôi, lại còn muốn ngủ cùng.
Tôi cúp máy luôn.
Chúng tôi kết hôn năm năm, chỉ ngủ cùng một lần.
Mà cũng chỉ là kiểu đắp chăn ngủ thẳng cẳng, không với nhau câu nào.
Tôi mở khóa điện thoại, hiện lên một tin nhắn:
“Cưng đúng là lúc nãy không tập trung nghe tôi ! Nhưng tôi mặc kệ, cưng đồng ý rồi, mai tôi đến nhà cưng giám sát cưng livestream.”
Tôi sợ quá, vội nhắn lại ba dấu hỏi:
“???”
“Bao nhiêu người hối cưng livestream, còn hối đến cả tôi rồi. Mà livestream kiếm tiền lắm, mai nhất định phải !!!!”
Kèm theo một ảnh chụp màn hình bình luận:
“Đã là kể về đời sống riêng tư của ảnh đế mà?? Nói đi, nhanh lên!”
“Coi chừng tôi kiện vì quảng cáo sai sự thật đó, muốn nghe chuyện hôn nhân hàng ngày, hu hu hu hu hu.”
Bạn thấy sao?