1
Năm thứ 3 xa, tôi chuẩn bị cho Cố Ngôn Triệt một bất ngờ.
Tôi mua một tấm vé tàu để đến gặp .
Còn chuẩn bị thêm một bó hoa, định tổ chức sinh nhật cho .
Nhưng khi cánh cửa mở ra, tôi lại phát hiện–
Người vừa nãy còn dính lấy tôi qua điện thoại, rằng rất nhớ tôi, lúc này đang bị một khác ép xuống hôn.
Cho đến khi tiếng hò reo vang lên và ta kéo đi, nét mặt của Cố Ngôn Triệt cũng không hề có chút kháng cự nào.
Không ai phát hiện, ở góc phòng xa nhất, tôi đã đứng họ thật lâu.
Khi điện thoại Cố Ngôn Triệt gọi đến, tôi đang xách bánh kem đứng trước cửa nhà .
Trên người là bộ đồ tôi mượn tạm của giao hàng, kéo thấp vành nón xuống, đầu dây bên kia, giọng của rõ ràng đến bất ngờ.
“Bảo bối, quà nhận rồi, thích lắm.”
Lời vừa dứt, xung quanh liền vang lên một loạt tiếng trêu chọc, một đám người bắt chước theo giọng .
Ba năm xa, để tôi có cảm giác an toàn, đi đâu cũng mình đã có .
Bạn bè của ai cũng biết tôi, khi trò chuyện cùng tôi hay đổi ảnh đôi cũng chẳng hề giấu giếm.
Bị tiếng “bảo bối” ngọt ngào ấy tai đỏ bừng, tôi siết chặt túi bánh kem, tim đập loạn đến tận cổ.
Mấy hôm trước, tôi bỗng nảy ra một ý tưởng táo bạo.
Tôi mua vé tàu, mang theo hoa, muốn cho một bất ngờ, cùng trải qua một sinh nhật thật đáng nhớ.
Cúp máy, khóe môi tôi cong lên, lấy chìa khóa trong túi áo, cẩn thận tra vào ổ khóa.
Khoảnh khắc cửa mở ra, tôi lập tức về phía phòng khách.
Bên trong một đám người đang vây quanh Cố Ngôn Triệt, trong ánh đèn lờ mờ, chẳng ai nhận ra sự xuất hiện của tôi.
Tôi thấy ngồi giữa ghế sofa, một chống hai tay bên người , cúi xuống hôn.
Tư thế mập mờ, đôi môi dính chặt, tiếng hò reo khắp bốn phía.
Cảnh tượng ấy khiến tôi sững sờ, tim như rơi thẳng xuống đáy, toàn thân lạnh buốt.
Anh hôn đến quên trời quên đất, đến khi kia hơi lùi lại, tôi thấy đứng lên, theo quán tính lại hôn trả.
Bánh kem trong tay rơi xuống đất, bầu không khí ngọt ngào lập tức bị vỡ, mọi người đồng loạt quay sang.
Trong lúc hoảng loạn, phản ứng đầu tiên của tôi không phải là chất vấn, mà là cúi xuống cố nhặt cái bánh đã nát ấy.
Kem tràn khắp sàn, rõ ràng là mềm mịn, sao tôi lại cảm thấy như những mảnh thủy tinh vỡ, cắt tay đau nhói.
“Cửa sao lại mở? Ai quên khóa–”
Có người đầu tiên nhận ra, buông một câu chửi thề, tiếp theo là một mớ âm thanh hỗn loạn.
Nhưng khi tôi ngẩng đầu, xung quanh lại lặng ngắt, chẳng còn ai một lời.
Ba năm bên nhau, màn hình điện thoại của toàn là hình tôi, trên tường trong nhà cũng treo đầy ảnh chung của chúng tôi.
Ngày tôi rời đi, đã treo lên, hôm sau còn gọi video bảo rằng để “ vật nhớ người”.
Vậy mà lúc này, Cố Ngôn Triệt chỉ sững sờ tôi, màn hình điện thoại sáng lên, là bức ảnh lén hôn tôi khi tôi ngủ.
Tấm hình hạnh phúc biết bao, giờ phút này lại trở thành trò cay nghiệt.
“Chị dâu, sao chị tới mà không báo trước ?”
“Anh Cố uống hơi nhiều, vừa nãy còn nhắc tên chị suốt đấy, hai người cảm thật đó ha ha.”
“Ê, bọn em chơi thật hay mạo hiểm thôi, hơi quá tay tí, chị đừng giận nha.”
Cố Ngôn Triệt còn chưa kịp mở miệng, mấy người bên cạnh đã vội vàng tìm cách lái sang chuyện khác.
Tôi thấy kia nắm chặt tay áo , bị bọn họ che khuất, đôi mắt dường như ngấn lệ.
Chỉ vài bước chân thôi, mà giờ đây như có một vực sâu chắn giữa chúng tôi, khiến cách tôi thật xa.
Tôi thấy vội vàng gạt đám người, cuống quýt muốn chạy về phía tôi, vừa gọi tên tôi vừa ra sức lau miệng mình.
“Bảo bối, không thích ta, là ngoài ý muốn, thật sự không–”
Anh lắp bắp giải thích, biết tôi đau lòng nhất khi thấy khóc, mà lúc này nước mắt lại rơi từng giọt lớn.
Ánh mắt tôi rời khỏi sàn nhà đầy kem, dừng lại trên đôi môi của .
Đã từng, chỉ vào đó và nơi này là độc quyền của tôi.
Thế mà bây giờ, trên môi in hằn dấu son đỏ của người khác, đỏ mập mờ, đỏ đến chói mắt.
Như có kẻ xâm nhập vào lãnh thổ của tôi, còn thách thức để lại dấu vết tuyên bố chủ quyền.
Sợi dây căng cuối cùng trong đầu tôi đứt phựt, sống mũi cay xè, tôi quay đầu bỏ đi.
Bạn thấy sao?