2
Sau lưng tôi là tiếng gọi gấp gáp của Cố Ngôn Triệt, muốn đuổi theo cánh cửa đã bị tôi mạnh tay đóng sầm lại.
Dưới lầu giao hàng vẫn chưa đi, tôi cởi chiếc áo khoác rộng thùng thình đưa trả cho .
“Cảm ơn, tôi sẽ đánh giá tốt cho .”
Hình như ấy thấy đôi mắt đỏ hoe của tôi, còn định gì đó thì tiếng bước chân hỗn loạn vang lên từ cầu thang.
Cố Ngôn Triệt túm lấy cánh tay tôi, giọng run run, nghe thật đáng thương.
“Bảo bối, với ta thật sự không có gì hết, là uống say, ta cưỡng hôn , em đừng bỏ có không?”
Tôi im lặng không trả lời, mấy người em của lại vội vàng phụ họa, tìm cách giải vây.
Cô kia thì cứ lấy mu bàn tay lau mặt, chắc là khóc, giọng còn nghẹn ngào.
“Chị dâu, em xin lỗi, là em nhất thời hồ đồ, Triệt đã từ chối em rồi mà em vẫn muốn hôn ấy.”
Tiếng “ Triệt” vừa dứt, Cố Ngôn Triệt như bị chọc trúng dây thần kinh, quay phắt lại quát lớn:
“Đừng gọi như , với em không thân, đừng người ta thấy ghê tởm.”
Cô ta bị cơn giận bất ngờ của dọa sững lại, đứng ngây ra tại chỗ, cuối cùng quay lưng đi, kìm nén ho vài tiếng.
Khoảnh khắc ta quay người, tôi rõ ràng cảm nhận tay Cố Ngôn Triệt siết chặt hơn, căng thẳng thấy rõ.
Bị bóp đau, tôi cau mày định rút tay lại, bấy giờ mới như sực tỉnh.
Ánh mắt rơi trên mặt tôi, cảm mơ hồ vừa rồi lập tức thay đổi, trong mắt chỉ còn lo lắng.
“Bảo bối, em sao ? Có khó chịu ở đâu không? Ở đây lạnh quá, sao tay em lạnh thế này.”
Anh ôm lấy tay tôi, hà hơi sưởi ấm, không thèm liếc kia thêm lần nào.
Xung quanh vì hành này của mà chẳng ai dám mở miệng, giao hàng cũng lặng lẽ bỏ đi từ lúc nào.
Tôi đỉnh đầu , chỉ cảm thấy ngực như bị dao cùn cứa vào, đau âm ỉ.
Chắc là thấy tôi không phản kháng, Cố Ngôn Triệt ngẩng đầu định hôn lên mặt tôi, tôi nghiêng đi tránh.
Tôi cúi mắt, không biểu cảm của , chỉ rút tay lại, giọng bình thản như thể đang về thời tiết.
“Không khéo trễ tàu mất, đưa em ra ga trước đi.”
Thấy tôi không nhắc đến chuyện vừa rồi, mặt thoáng qua chút vui mừng.
Anh lập tức rút chìa khóa xe trong túi, vừa dỗ vừa đưa tôi đến chỗ đỗ xe, mở cửa cho tôi.
Vừa ngồi vào ghế phụ, lại định như trước đây cúi người cài dây an toàn cho tôi, lần này tôi nhanh hơn.
Tôi giật lấy dây an toàn, tự mình cài vào, giống như đang trói chặt trái tim đang hỗn loạn của mình, không thêm một lời.
Động tác của khựng lại, không gì, nhẹ nhàng đóng cửa xe.
Anh quay người đi về phía đám đông, lưng quay về phía tôi, gương mặt thế nào tôi không rõ.
Chỉ thấy cởi áo khoác đưa cho kia, rồi mới vội vã quay lại.
Trong xe ấm áp, khi tiếng bước chân đến gần, tôi cúi gằm đầu.
Đôi giày này là Cố Ngôn Triệt mua cho tôi, tôi không thích giày cao gót, liền mua rất nhiều giày bệt.
Vì gia cảnh, Cố Ngôn Triệt chưa học xong đại học đã phải nghỉ, ra ngoài .
Anh chịu khổ lúc nào cũng muốn tôi vui.
Ngày đó chỉ có 12 tệ, mà vẫn tiêu 6 tệ mua cho tôi một bát hoành thánh, 6 tệ còn lại mua một bông hồng.
Khi ấy, tôi chỉ cảm thấy gương mặt còn rực rỡ hơn cả đóa hồng.
Trong mắt là sự kiên định: sau này sẽ kiếm thật nhiều tiền để lo cho tôi.
Số vốn đầu tiên khi khởi nghiệp thành công, không tiêu đồng nào, đưa hết cho tôi.
Người khác “mù quáng vì ”, chỉ , cả đời này có đào rau dại cũng đáng.
Ba năm qua, dù không ở bên, lại như ở cạnh tôi mọi lúc.
Tất cả đồ tôi dùng đều là mua, dù tôi từ chối, vẫn cố chấp gửi tới.
“Áo khoác của đâu? Lúc nãy em còn thấy mặc mà.”
Khi Cố Ngôn Triệt ngồi xuống cạnh tôi, trên người vẫn còn hơi lạnh, đột nhiên tôi muốn nghe một lời giải thích.
Nhưng không gì, chỉ khởi xe, giọng khẽ lạc đi.
“Áo đó dính bẩn rồi, cởi ra. Anh biết trong mắt em không chịu vết nhơ nào.”
Lời vừa dứt, xe cũng dừng lại.
Đến khi đèn đỏ, một tay siết chặt tay tôi, như sợ tôi bỏ chạy, nắm rất chặt.
Tôi không , chỉ quay mặt ra ngoài cửa sổ, bóng mình rơi nước mắt in trên tấm kính tối.
Ga tàu ban đêm vắng người, vội đến, chỉ mặc một lớp áo mỏng.
Bạn thấy sao?