Mãi Mãi Là Một [...] – Chương 3

3

Tôi hít một hơi thật sâu, cố tỏ ra nhẹ nhàng bước xuống xe, giọng bình thản, không có chút khác thường nào.

“Anh về đi, em tự đi một mình là rồi.”

Anh khẽ nhíu mày, vừa định mở miệng thì tiếng chuông điện thoại vang lên.

Tôi liếc thấy tên hiện trên màn hình, là một người em của . Anh không nghe, bên kia lại gọi tới lần nữa.

Cố Ngôn Triệt theo phản xạ muốn tắt đi, không hiểu sao lại đổi ý, nhấn nút nghe và bật loa ngoài.

“Anh Cố, đang ở đâu , Hoan Hoan ấy–”

Vừa nghe đến hai chữ Hoan Hoan, sắc mặt Cố Ngôn Triệt lập tức thay đổi.

Anh vội vàng tắt loa ngoài, cầm điện thoại lên, không trả lời ngay mà len lén tôi, như đang thăm dò.

Thấy tôi chẳng có phản ứng gì, mới lặng lẽ đi sang một bên, vừa đi vừa nghe máy.

Từ đầu đến cuối tôi không cản , chỉ ngồi yên trên ghế chờ, màn hình lớn trước mặt.

Khi quay lại, vẻ mặt đầy do dự, cuối cùng vẫn vươn tay móc ngón út vào ngón út của tôi.

Đó là tín hiệu riêng của hai đứa, ý là muốn hòa, muốn xin tha.

Tôi chẳng buồn , ánh mắt dán chặt phía trước.

“Bảo bối, lúc nãy không biết ai đóng cửa, họ không vào . Anh quay lại một chút nhé, không?”

Thấy tôi vẫn im lặng, cẩn thận bổ sung thêm.

“Em cứ bình tĩnh, em muốn cũng , chỉ cần đừng chia tay. Em biết mà, chỉ còn có mỗi mình em thôi.”

Nói xong, tôi thấy nhấn vài cái trên màn hình, điện thoại sáng lên, là một khoản chuyển tiền khá lớn.

Đợi quay lưng rời đi, tôi mới như bừng tỉnh, chớp mắt mấy cái, cổ họng nghèn nghẹn.

Trước đây, Cố Ngôn Triệt lúc nào cũng đòi tự tay lấy vé cho tôi, kiểm tra từng món đồ, phải tận mắt tôi lên tàu mới yên tâm.

Nhưng lần này, hoàn toàn không phát hiện tôi từ đầu đến cuối chưa hề lấy vé.

Trên bảng điện tử, chuyến tàu cứ liên tục cập nhật, chẳng có chuyến nào về trường tôi cả.

Anh chưa bao giờ hỏi tại sao tôi lại đến, cũng chưa từng nghĩ, sao tôi có thể rời đi nhanh như .

Anh chỉ một mực muốn che giấu sai lầm của mình, cố níu kéo để thoát khỏi vũng lầy hỗn loạn ấy.

Trời càng lúc càng tối, còn lác đác vài hạt mưa, tôi chỉ có thể nhíu mày, mua một vé tàu hỏa.

Từ Kinh thị đến Hải thị rất xa, tàu cao tốc còn đi mấy tiếng, huống hồ là tàu hỏa.

Tôi phải chờ đến tận ba giờ sáng mới lên tàu, người đông chật kín, không khí ngột ngạt khiến tôi khó thở.

Vừa ngồi xuống, màn hình chat của Cố Ngôn Triệt nhảy ra mấy tin nhắn.

“Bảo bối, chuyện hôm nay là lỗi của , em đừng tuyên án tử, chúng ta chuyện không?”

“Lần tụ tập này là vì công việc, vừa bàn với họ rồi, sau này lúc em thực tập thì đến công ty , ở bên nhé.”

“Anh thật sự rất muốn ở cùng em, không muốn xa em, xin em đừng bỏ .”

Tôi chỉ liếc qua, bỏ qua tất cả, chỉ bấm mở tấm hình gửi.

Sau khi kiếm khoản tiền đầu tiên, Cố Ngôn Triệt tự lập một công ty nhỏ. Giờ vừa ổn định, nhân viên ít, toàn bè thân thiết.

Đây là ảnh chụp tuần trước lúc bọn họ đi team building. Giữa đám đông, vị trí trung tâm là một đang dịu dàng.

Bên cạnh ta chính là Cố Ngôn Triệt, hai người đứng sát nhau, thân mật vô cùng.

Ngày công ty mới thành lập, ôm tôi hôn một cái.

Anh : “Vợ hiền giúp lên đỉnh vinh quang, công ty này chỉ có một nữ nhân viên, cũng chỉ có một nữ chủ nhân, đó là em.”

Lúc đó chỉ là , mà tôi nhớ mãi, cảm rất lâu.

Nhưng bây giờ, vị trí nữ nhân viên đã có người, còn vị trí nữ chủ nhân… tôi cũng chẳng cần nữa.

Trong toa tàu ồn ào, tiếng trẻ con khóc, tiếng người lớn , bên tai tôi chỉ là một khoảng ù đặc.

Tôi mở ô nhập tin nhắn, tay run run gõ từng chữ.

“Cố Ngôn Triệt, chúng ta chia tay đi, đừng tìm em nữa.”

Tin nhắn vừa gửi đi, xung quanh như chìm vào tĩnh lặng. Tôi không quan tâm màn hình hiện “đang nhập…”, dứt khoát chặn liên lạc.

Tưởng rằng là đã đủ rõ ràng, ngay giây sau, điện thoại lại rung lên, là cuộc gọi từ .

Tôi vừa bắt máy, đã liên tục xin lỗi, đến cuối giọng lại lẫn chút điên cuồng:

“Giản Linh, em muốn chia tay với , trừ khi em , trừ khi chết, bằng không cả đời này cũng không thể.”

Lời vừa dứt, tim tôi thắt lại, linh cảm có gì đó rất xấu sắp xảy ra.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...