Mãi Mãi Là Một [...] – Chương 4

4

Bên kia vang lên tiếng phanh xe chói tai, khiến tim tôi như nhảy lên tận cổ.

Tôi nghe thấy tiếng của , :

“Gọi điện thì tính gì, sẽ đến tìm em, em thẳng vào mặt đi.”

Năm bố mẹ Cố Ngôn Triệt mất, mới mười tám tuổi, vừa bước vào năm nhất đại học.

Tôi và là thanh mai trúc mã. Từ khi còn nằm trong bụng mẹ, mẹ tôi đã thường xuyên ôm bụng bầu sang nhà mẹ chơi.

Từ nhỏ hai nhà đã vô hẹn ước, chơi trò gia đình thì lúc nào tôi và cũng là vợ chồng.

Kỳ thi đại học vừa kết thúc, là người đầu tiên bước ra khỏi phòng thi, ôm hoa đến trước mặt tôi để tỏ . Và chúng tôi cứ thế mà đến với nhau.

Dù bao nhiêu năm trôi qua, tôi vẫn nhớ rõ ngày hôm đó.

Cùng lúc nhận giấy báo trúng tuyển đại học cũng là lúc nghe tin dữ bố mẹ qua đời. Anh sụp đổ, vùi đầu vào ngực tôi mà khóc nức nở.

Đó là lần đầu tiên tôi thấy Cố Ngôn Triệt khóc, và cũng là lần khiến tôi không thể nào từ chối những giọt nước mắt ấy.

Mới học hết một học kỳ năm nhất, bà ngoại – người thân duy nhất còn lại của – cũng qua đời.

Anh nghỉ học, tự mình đi nhận giấy chứng tử và lo hậu sự cho bà.

Không ai nghĩ, ngày tất cả người thân rời bỏ, phản ứng đầu tiên của lại là mua vé tàu chạy hàng ngàn cây số chỉ để gặp tôi.

Mọi người đều tôi là chỗ dựa của . Cố Ngôn Triệt cũng coi tôi là sinh mệnh của mình, cầu xin tôi đừng rời xa .

Chuyến tàu đến nơi sau một ngày.

Lần này tôi không mang nhiều đồ, người vẫn còn mặc bộ quần áo từ tối hôm trước, khuôn mặt mệt mỏi.

Vừa về đến phòng trọ, tôi liền thấy Cố Ngôn Triệt.

Anh tựa người vào tường, tay cầm điếu thuốc, tàn rơi vương vãi khắp nền đất, chẳng biết đã hút bao nhiêu điếu.

Tôi nắm chặt chìa khóa trong tay, cụp mắt, thở dài một hơi rồi bước ngang qua định đi thẳng lên lầu.

Ánh mắt dán vào người tôi nóng rát như có thực thể, khiến tôi chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đó.

“Giản Linh.”

Chân tôi vừa đặt lên bậc thang đầu tiên, giọng Cố Ngôn Triệt khàn khàn vang lên. Tôi dừng lại.

Giọng khô rát như chưa ngủ suốt một ngày, quầng mắt thâm đậm.

Anh vừa bước lại gần, mùi khói thuốc nồng nặc xộc tới khiến tôi ho sặc, liền dừng bước.

Không gian xung quanh chìm trong im lặng, cả hai đứng yên giằng co.

Đèn đường bật sáng, ánh sáng vàng vọt hắt lên khuôn mặt . Tôi nhấc chân bước thêm một bậc, né tránh mà :

“Chúng ta đã chia tay rồi, Cố Ngôn Triệt. Anh từng , nếu em muốn đi thì sẽ để em đi.”

Anh im lặng một giây, rồi lại đuổi theo, giọng đầy cố chấp:

“Tại sao phải chia tay? Tại sao đúng lúc này em lại ra? Chỉ vì hôn ta à? Anh chưa từng gì với ta cả, mà em lại kết án tử hình cho ?”

“Giản Linh, em vô thật. Em tự hỏi lòng mình đi, hôm đó người chọn từ đầu đến cuối là em. Như cũng gọi là phản bội sao?”

“Anh vẫn em. Em sờ vào tim mình mà xem, rốt cuộc là ai không ai? Chỉ vì một chút hiểu lầm mà em nhất quyết chia tay sao?”

Tôi không , chỉ lặng lẽ tra chìa khóa vào ổ cửa, định mở, tay đã bị giữ chặt.

Cố Ngôn Triệt mắt đỏ hoe, tóc rối bù, cả người như sắp vỡ nát, như thể chính tôi phụ lòng .

Khi một lần nữa nhắc lại chuyện đó, tôi không còn thấy đau đớn như hôm đó nữa, mà chỉ còn thấy ghê tởm, buồn nôn.

Tôi cố giằng tay ra, càng siết chặt hơn, đau đến mức tê buốt.

Tôi hít một hơi, trong cơn tức giận, tát mạnh một cái vào mặt .

“Cố Ngôn Triệt, thật không biết xấu hổ. Anh ghê tởm đến mức này sao? Em có cho hôn không? Hôn đến mức say sưa, tận hưởng lắm đúng không?”

“Anh chọn em, đưa áo khoác cho ta, ta vừa gặp chuyện đã cuống cuồng chạy về. Giờ lại đứng đây diễn trò si gì chứ?”

“Tình cảm của , cũng rẻ tiền như chính con người . Điều em hối hận nhất chính là đã tin rằng xa sẽ không khiến thay lòng.”

Những lời tôi khiến sững sờ, lực trong tay lỏng ra.

Tôi khẽ giật một cái đã thoát .

Cửa mở ra, bên trong tối om. Tôi bước vào, tiện tay bật đèn.

Anh vẫn đứng ngoài cửa, cúi đầu, không thấy rõ vẻ mặt, cũng chẳng có ý định rời đi.

Tôi đóng cửa lại, mở điện thoại, ghi khoản chuyển tiền của vào ghi .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...