“Lần này đi, chắc em sẽ không quay về nữa. Em muốn ra ngoài kia ngắm thế giới.”
Tôi khẽ, trong giọng có chút do dự.
“Em nhất định !”
Lục Chiêu Nam quả quyết:
“Từ nhỏ em đã thông minh. Đến Quảng Châu, chỉ cần chịu khó, nhất định em sẽ sống tốt.”
Tàu vẫn chạy về phía trước, cảnh vật ngoài cửa sổ cứ liên tục đổi thay.
Tôi nghe Lục Chiêu Nam kể về thế giới bên ngoài, dần dần, nỗi u ám trong lòng cũng gột sạch.
Có lẽ, chuyến đi này không chỉ là để trốn chạy.
Mà còn là khởi đầu cho một cuộc đời mới.
10
Hoàng hôn phủ kín bậu cửa sổ, Thẩm Thư Bạch lặng lẽ ly trà lài trong chiếc cốc men sắt đã nguội lạnh.
Lá trà lềnh bềnh trong nước, y hệt hình ảnh rạng rỡ từng ngày chờ tan ca trước cửa xưởng.
Cô luôn mặc váy hoa nhí, tóc tết hai bên, trong tay ôm một quyển sách bọc giấy da bò.
Thấy , đôi mắt luôn sáng rực, cố trêu chọc:
“Anh Thẩm ơi~ kể em nghe đoạn này của Paven Korchagin đi!”
Thời gian đầu Trình Uyển Thu, không cảm thấy cuộc sống có gì thay đổi.
Tô Tĩnh Di vẫn là nhóc suốt ngày bám theo , giọng gọi mềm mại cứ quanh quẩn bên tai.
Nhưng những ngày gần đây, Trình Uyển Thu liên tục bóng gió nhắc đến chuyện phải chịu trách nhiệm cho đêm hôm đó, khiến chỉ thấy mệt mỏi.
Anh lấy cớ mẹ sắp phẫu thuật, mình không có tâm trạng để né tránh.
Đêm đến, khi chỉ còn một mình, ngón tay lại không tự chủ mân mê bức thư mà Tô Tĩnh Di để lại.
Từng dòng chữ như lưỡi dao cùn gỉ sét, không ngừng xẻ từng nhát vào tim .
Anh quanh căn phòng nhỏ — nơi đâu cũng mang dấu vết của Tô Tĩnh Di.
Đôi dép nhựa màu đỏ ở cửa ra vào, chiếc khăn quàng treo sau cánh cửa, tập thơ trên kệ sách, và chiếc thẻ đánh dấu kẹp dưới tấm kính mặt bàn.
Từ nhỏ, ấy đã xem nơi này như nhà của mình.
Trước đây, tôi luôn cảm thấy ấy ồn ào và phiền phức, cũng luôn trốn tránh cảm thật trong lòng mình.
Giờ thì tôi mới hiểu, hai mươi năm cùng nhau lớn lên, ấy đã sớm khắc vào từng đường nét trong cuộc đời tôi.
11
Khi Thẩm Thư Bạch tìm tôi, Quảng Châu đã bước vào giữa mùa hè.
Cái nóng như thiêu đốt bốc lên từ mặt đường, áo sơ mi của Thẩm Thư Bạch ướt đẫm mồ hôi, lưng loang thành từng mảng.
Anh cầm một chiếc nhẫn kết từ cỏ đuôi chó ven đường, cả lông mi cũng đọng đầy giọt mồ hôi li ti.
Anh ngó nghiêng khắp nơi, vừa thấy tôi thì lập tức cúi đầu theo phản xạ, lau mồ hôi rồi mới bước lại gần.
“Tĩnh Di…” Giọng nhỏ như muỗi, “Anh đến muộn rồi… Em còn muốn nữa không?”
Tôi bỗng nhớ đến kiếp trước, lúc phát hiện mình mang thai, Thẩm Thư Bạch đã lẩn tránh tôi suốt một thời gian.
Chỉ đến khi tôi hoàn toàn tuyệt vọng, quyết định từ bỏ đứa bé và cắt đứt quan hệ, mới xuất hiện trở lại.
Vẻ tiều tụy, giằng xé ấy… giống y như bây giờ.
Trái tim mềm yếu của tôi lại cứng lên thêm một chút.
“Thư Bạch, sao lại đến đây?”
Thẩm Thư Bạch như bừng tỉnh, vội vàng lấy từ trong túi ra một tờ giấy có dấu mộc đỏ.
“Tĩnh Di, đã xin giấy giới thiệu từ nhà máy rồi. Anh muốn cưới em, gả cho không?”
“Nhưng… Trình Uyển Thu mới là của .” Tôi lùi lại một bước, bình thản .
Tôi thật sự không hiểu nổi rốt cuộc muốn gì.
Tôi đã chạy xa thế này để tác thành cho họ, mà vẫn không chịu buông tha tôi.
“Trước đây là không nhận ra cảm của mình với em… Tĩnh Di, chuyện giữa và Trình Uyển Thu… không còn ý nghĩa nữa…” Anh hấp tấp nắm lấy tay tôi.
“Thẩm Thư Bạch.” Tôi cắt ngang, nhẹ nhàng rút tay ra.
“Anh không phải em, chỉ không chấp nhận việc em rời xa mình một cách đột ngột.”
“Không ai hiểu rõ hơn em… người không phải là em.”
“Anh quay về đi, đừng lãng phí thời gian trên người em nữa, nếu không sau này… chính sẽ hối hận.”
Thẩm Thư Bạch lắc đầu, mắt đỏ hoe, vội vã giải thích:
“Không! Anh em! Anh chỉ mình em thôi! Những ngày em rời xa, không ăn, không ngủ nổi. Nhưng khi Trình Uyển Thu chia tay, chẳng thấy buồn, chỉ thấy… nhẹ nhõm, như giải thoát.”
“Nhưng mất đi em… thấy đau lòng thật sự… Tĩnh Di, phân biệt đâu là mà!”
Tôi bật , nụ chua chát.
Trước giờ tôi cứ nghĩ Thẩm Thư Bạch chỉ là người thiếu quyết đoán.
Nhưng giờ tôi hiểu rồi — ngoài bản thân ra, không ai cả.
Anh chỉ luôn khao khát những gì mình không thể có.
Kiếp trước là Trình Uyển Thu – người vì mà chết.
Kiếp này là tôi – người đã quay lưng rời đi.
Từ xa, Lục Chiêu Nam đang đạp chiếc xe đạp Thống Nhất đến đón tôi tan đi xem phim.
Tôi đang định lời tạm biệt với Thẩm Thư Bạch thì ta đột nhiên quỳ xuống, ôm lấy chân tôi, nước mắt thấm ướt váy tôi trong tích tắc.
“Tĩnh Di! Về với đi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu…”
Cả trái tim tôi như nghẹn lại.
Người đàn ông trước mắt, hai kiếp tôi đã suốt mấy chục năm, giờ đang quỳ gối khóc lóc trước mặt tôi, cầu xin tôi thêm một cơ hội.
Tôi sao có thể không xao chứ…
Nhưng tôi bỗng nhớ đến hình ảnh ở kiếp trước — giây phút hấp hối, gắng sức tháo nhẫn cưới và ném ra ngoài cửa sổ.
Hà tất phải lặp lại vết xe đổ?
“Thư Bạch.” Tôi không lay , chỉ khẽ thở dài, “Chúng ta nên bước tiếp về phía trước.”
Lục Chiêu Nam rõ gương mặt Thẩm Thư Bạch, đột nhiên chạy tới vỗ mạnh vai .
“Thư Bạch! Sao lại ở đây?”
“Đến thì đến, cũng đâu cần hành đại lễ thế?”
Thẩm Thư Bạch sĩ diện, vội lau nước mắt, đứng dậy.
“Anh Chiêu Nam, lâu rồi không gặp.” Anh cố gắng gượng , “Tôi đi công tác, tiện thể ghé qua thăm Tĩnh Di.”
Lục Chiêu Nam dường như hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, giả vờ không biết, hỏi một cách bình thản:
“Tôi và Tĩnh Di có hẹn đi xem phim. Còn là?”
Thẩm Thư Bạch xua tay: “Không sao, hai người đi đi.”
Rồi quay sang tôi: “Tĩnh Di, mai sẽ lại đến thăm em.”
Tôi biết có từ chối cũng vô ích, nên lặng lẽ leo lên ghế sau xe đạp của Lục Chiêu Nam, để mặc ấy chở tôi rời đi.
Xe chạy xa dần, tôi vẫn có thể cảm nhận — Thẩm Thư Bạch vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt đượm buồn dõi theo.
Bạn thấy sao?