Giọng Tống Thời Lễ dịu dàng mà kiên định.
“Em ổn chứ? Anh có thể ở bên cạnh em không?”
Cô hít sâu một hơi, kéo cửa ra rồi lao vào vòng tay .
Mùi hương bạc hà bao trùm lấy , khiến người ta cảm thấy an tâm.
“Em không sao.”
Cô nghẹn ngào .
“Chỉ là… không ngờ lại nghe thấy kết cục của họ theo cách này.”
“Mặc dù về sau vì Tạ Chi Ngữ mà họ tổn thương em…
Nhưng suốt hai mươi năm trước đó, họ thực sự thương em như con ruột.”
Tống Thời Lễ nhẹ nhàng vỗ lưng .
“Nhưng họ cũng không đáng để em thương , Tranh Tranh.
Hai mươi năm đó, sự xuất sắc của em cũng giúp họ lấy bao nhiêu thể diện ngoài xã hội.
Em đâu nợ họ điều gì…”
“Vậy giờ định mua lại tiệm bánh này sao?”
Tạ Tranh Tranh ngẩng đầu, vào ánh mắt lo lắng của .
Ánh nắng rọi xuống từ sau lưng , như dát lên một lớp ánh vàng dịu nhẹ.
“Phải.”
Cô bất ngờ mỉm , ánh mắt thêm phần kiên định.
“Em không muốn trốn chạy nữa.
Cho dù vì chuyện này mà hắn có tìm ra em ở đâu, em cũng không muốn trốn thêm một lần nào nữa.”
“Người sai không phải là em.
Vả lại, giờ em đã có , đúng không?”
Khi quay lại tiền sảnh, Nguyễn đang sắp xếp tài liệu.
“Đã suy nghĩ xong rồi chứ?”
Anh cố tỏ ra bình thản hỏi.
Tống Thời Lễ vòng tay ôm lấy vai Tạ Tranh Tranh.
“Chúng tôi sẽ mua. Nhưng…”
“Số tiền này cao hơn giá đưa ra 20%, điều kiện là khi về nước, tuyệt đối không nhắc đến người mua là ai.”
Anh Nguyễn hơi ngẩn ra, liếc chữ ký trên hợp đồng của Tạ Tranh Tranh, rồi chợt bật .
“Xem ra hôm nay tôi thật sự tìm người đặc biệt để chia sẻ tâm sự rồi.”
“Nhưng hai người cứ yên tâm, tôi giỏi nhất là chuyện… quên đi.”
Nắng sớm len qua rèm mỏng, chiếu vào phòng ngủ.
Tạ Tranh Tranh vươn vai, đầu mũi lơ lửng mùi bánh mì nướng thơm phức.
Cô đi chân trần ra bếp, vòng tay ôm lấy Tống Thời Lễ từ phía sau khi đang chuẩn bị bữa sáng.
“Chào buổi sáng.”
Cô dụi mặt vào lưng .
“Hôm nay dậy sớm ?”
Tống Thời Lễ quay lại, hôn nhẹ lên trán .
“Hôm nay có hẹn với nhiếp ảnh gia chụp ảnh quảng bá cho tiệm bánh của em, nhớ không?”
Tạ Tranh Tranh lúc này mới nhớ ra lịch trình quan trọng trong ngày.
Tiệm bánh mà mua ba tháng trước đã hoàn tất tu sửa, ngày mai sẽ chính thức khai trương.
Cô và Tống Thời Lễ cũng đã bên nhau ba tháng rồi.
Đột nhiên điện thoại rung lên.
Là tin nhắn từ Nguyễn – người mà từng kết khi mua lại tiệm bánh.
Cô mở ra xem, nụ trên môi chợt cứng lại.
【Tạ Chấp Dã không biết bằng cách nào đã lần ra địa chỉ của em, Nhưng em biết mà, nhà họ Tạ vì một số lý do đặc biệt mà không thể xuất cảnh.
Vậy nên hắn đã cố giả mạo danh tính người khác để mua vé máy bay, Định hôm nay bay đến chỗ em.】
【Nhưng hắn đánh giá thấp nhà họ Nguyễn rồi.
Hắn muốn sống chết với nhà họ Nguyễn thì cũng đã chọc giận ông cụ nhà em.
Ông đã hợp tác với vài người từng bị Tạ thị chèn ép để thu thập đủ bằng chứng tội ác của hắn,
Bao gồm bắt giữ người trái phép, cố ý thương tích… tổng cộng bảy tội danh.
Rất có thể hắn sẽ bị kết án tù chung thân.】
【Hắn từng vùng vẫy, thậm chí quỳ xuống xin cảnh sát cho hắn ra nước ngoài em một lần cuối.
Nhưng đương nhiên không thể.
Giờ hắn đã bị áp giải đến đồn rồi.】
【Cô Tạ, giờ em có thể yên tâm rồi.】
Kèm theo tin nhắn là một tấm ảnh từ bản tin, trong ảnh, Tạ Chấp Dã bị cảnh sát áp giải, ánh mắt điên dại chằm chằm về phía cửa lên máy bay, chiếc còng tay trên cổ tay lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
“Có chuyện gì ?”
Tống Thời Lễ nhận ra sự bất thường của , ghé lại hỏi nhỏ.
Tạ Tranh Tranh đưa điện thoại cho , lạ thay, trong lòng ngoài cảm giác nhẹ nhõm, không còn chút dao nào khác.
Tống Thời Lễ đọc xong tin nhắn, nhẹ nhàng nắm lấy tay .
“Có cần hủy buổi chụp hình hôm nay không?”
“Tại sao phải hủy?”
Tạ Tranh Tranh mỉm lắc đầu.
“Cuộc sống mới của tụi mình vừa mới bắt đầu thôi mà.”
Cô kiễng chân hôn lên cằm .
“Chờ em đi thay đồ nhé, chẳng phải đã hứa ra bãi biển chụp hình sao?”
Hoa cúc dại gần bãi biển đang nở rộ
Tạ Tranh Tranh mặc chiếc váy vàng nhạt, chân trần bước giữa sóng nước.
Tống Thời Lễ đứng không xa, cầm máy ảnh ghi lại từng nụ của .
“Tranh Tranh.”
Sau khi chụp xong loạt ảnh cuối cùng, bất ngờ hạ máy ảnh xuống, ánh mắt thoáng chút căng thẳng.
“Có thể cùng đến một nơi không?”
Anh nắm tay đi đến khu vực đá ngầm cuối bãi biển.
Tạ Tranh Tranh ngạc nhiên phát hiện nơi này không biết từ khi nào đã dựng lên một giàn hoa trắng, trên đó treo đầy những bông cúc trắng đang nở rực rỡ.
Cô cảm thấy tim mình đập thình thịch trong lồng ngực như tiếng trống nhỏ, nhắc nhở rằng cảm ấy đang cuộn trào trong lòng.
“Tống Thời Lễ, … đây là…”
Cô còn chưa hết câu, Tống Thời Lễ đã quỳ xuống một gối, lấy từ túi ra một chiếc nhẫn kim cương.
“Tạ Tranh Tranh.”
Giọng vì hồi hộp mà hơi run, ánh mắt lại vững vàng kiên định.
“Em có đồng ý…”
“Em đồng ý!”
Tạ Tranh Tranh không đợi hết đã nhào vào lòng , nước mắt ướt áo sơ mi đang mặc.
Tống Thời Lễ luống cuống đeo nhẫn cho , vì quá hồi hộp mà suýt đeo nhầm tay.
“Tranh Tranh, còn chưa xong mà…”
“Dù gì em cũng đồng ý.”
Tạ Tranh Tranh dụi mặt vào hõm cổ , nước mắt nóng hổi lăn dài trên má.
“Em luôn biết ơn vì có bên cạnh, từ những ngày ở trong nước đến tận bây giờ.”
“Em nghĩ là… chắc từ rất lâu rồi em đã xác định, em muốn mãi mãi ở bên .”
“Cho nên cảnh tượng ngày hôm nay, em đã mong chờ từ rất lâu rồi.”
Tiếng chuông nhà thờ ở xa xa vang lên theo làn gió biển.
Tống Thời Lễ nâng khuôn mặt lên, nhẹ nhàng hôn lên môi .
Tối hôm đó, Tạ Tranh Tranh cập nhật trang mạng xã hội của tiệm bánh:
【Ngày mai, tiệm bánh ngọt sẽ chính thức khai trương. Tên tiệm: “Marry Me”.】
Kèm theo là một bức ảnh bóng hai người ôm nhau dưới ánh hoàng hôn, và một cận cảnh chiếc nhẫn lấp lánh ánh sáng.
Phần bình luận ngay lập tức ngập tràn lời chúc mừng, trong đó nổi bật nhất là một dòng:
【Chúc mừng chúc mừng, tiệm bánh này chắc chắn sẽ là nơi ngọt ngào nhất nước Úc.
Có dịp, tôi nhất định sẽ đến thưởng thức tận tay.
— Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các 】
Tạ Tranh Tranh mỉm đặt điện thoại xuống, về phía Tống Thời Lễ đang thử công thức bánh mới trong bếp.
Ánh trăng ngoài cửa sổ rọi vào, viền quanh đường nét của một lớp ánh bạc nhẹ nhàng.
Tất cả những điều từng thuộc về quá khứ đã thực sự rời xa.
Và , cuối cùng cũng đã có tương lai thuộc về chính mình.
【Toàn văn hoàn】
Bạn thấy sao?