2
Trong ánh mắt khiếp sợ của cả bàn, trong lúc ông chủ cố vươn tay ngăn không kịp.
Tôi chằm chằm vào trai, điên cuồng tấn công:
“Nào, uống đi! Đang cho cá ăn à?!”
“Ăn gì mà ăn, uống tiếp!”
“Đừng giả vờ nhát gan, hôm nay em với , một mất một còn!”
Tôi túm cổ áo ta, ép cho uống hết ly này đến ly khác.
Cứ thế ấn đầu bắt ta uống sạch.
Kết quả, cuối cùng ta say nôn mật xanh, còn tôi thì ngất luôn tại bàn.
Cả hai em — không ai tỉnh nổi.
Khi ông chủ đưa về nhà,Tôi lờ mờ nghe thấy mọi người đang điên cuồng khen ngợi màn “tử chiến” tối qua của tôi.
Chỉ có ông chủ là thở dài nặng nề.
Cái gì cũng không .
Sáng hôm sau, tôi vừa mở mắt.
Nhận ra tiêu rồi — trễ mất hai tiếng!
Vội chụp lấy điện thoại,
Thì thấy tin nhắn từ tối qua của ông chủ, bảo tôi hôm nay cứ ở nhà nghỉ ngơi, không cần đi .
Thứ Sáu không phải đi , nối liền với hai ngày cuối tuần nghỉ lễ.
Ai có thể hiểu cảm giác sướng như lên tiên của tôi lúc này chứ!
Kết quả, tôi vừa nhắm mắt tận hưởng chưa hai phút,
Cửa chính đã bị gõ rầm rầm.
Vừa mở cửa, vẻ lo lắng trên mặt bố mẹ tôi gần như muốn tràn ra ngoài.
“Con , con không sao chứ, ba mẹ tới chống lưng cho con đây!”
Bố mẹ quay đầu, về phía trai tôi đang đứng sau.
“Đồ súc sinh! Không mau vào xin lỗi em mày đi!”
Sau lưng họ, trai tôi bước vào, mặt xanh đỏ loang lổ, trông rõ là vừa trải qua một đêm say xỉn thảm .
“Mẹ vừa nghe tối qua con uống say, lo đến phát khóc, nên nấu canh mật ong mang qua cho con, mau uống đi, mau uống!”
“Ba còn dậy từ tờ mờ sáng, đi chợ tận phố cổ mua cho con món bánh há cảo nhân đỏ con thích nhất, đi đánh răng rồi ăn, uống rượu xong dạ dày càng phải ăn ngon mới .”
…
Trong căn hộ bé xíu của tôi, hai người bận rộn chạy tới chạy lui.
Anh trai tôi thì cúp đuôi theo sau, ngoan ngoãn phụ giúp.
“Này, tối qua mình cùng uống mà, em cũng say mà? Uống chung nhé?”
Tôi bưng bát nước mật ong mẹ đưa, ý tốt mời trai.
“Nó không uống!”
“Nó không uống!”
Bố mẹ đồng thanh quát lớn, tôi giật mình co rúm cả vai.
“Nó tối qua chuốc em ruột say đến thế này, còn mặt mũi đòi uống mật ong mẹ đặc chế à?”
“Đúng đấy! Làm gì mà còn đi bắt nạt em ! May mà con mẹ vẫn một lòng nghĩ cho nó!”
Anh tôi bị ép ngồi co ro ở góc bàn nhỏ trong căn phòng .
Hắn gồng cứng vai, ra vẻ bất cần:”Cười chết, mật ong chứ có phải vàng đâu, tôi tự mua cũng .”
Một câu này, chạm đúng tử huyệt của mẹ tôi.
“Mua bên ngoài, có ngon bằng mẹ tự không hả?!”
“Con có phân biệt không, đây là mẹ từ đầu tới cuối tự tay nấu đấy nhé!”
Tôi ngoan ngoãn bưng bát, tu một hơi hết sạch.
Còn cố ý hì hì hỏi mẹ:
“Mẹ ơi, ngon quá đi, mẹ từ đầu tới cuối đều tự tay , mật ong này… cũng do mẹ tự lấy đúng không?”
Mẹ tôi bình thản hất tóc:”Ồ, tất nhiên là không rồi, mật ong là mẹ mua ngoài chợ.”
…
Anh tôi lập tức bất lực, ánh mắt lén quét sang tôi, giấu đầy sát khí.
Làm tôi lạnh toát cả sống lưng.
Tuần sau đi ,Phát hiện tất cả mọi người đều tươi chào đón tôi.
Ngay cả chị nhân sự vốn nổi tiếng nghiêm khắc,Cũng lén lút để tôi trốn vào văn phòng dù tôi đi trễ tận 2 phút.
“Đầu giờ sáng nay, sếp đã hỏi em suốt rồi đấy, chị bảo em đang đi vệ sinh. Mau vào gặp sếp đi, nhớ đừng để lộ nhé.”
Trên đường chạy nước rút, tôi mới nhận ra có không ít người đang âm thầm giúp tôi “che chắn”.
Ai cũng lén ra hiệu, chỉ cho tôi biết vị trí và tâm trạng của ông chủ.
Tôi chợt nhận ra — có lẽ chính nhờ “màn hùng tử chiến” trong bữa tối tuần trước, tôi mới có đãi ngộ long trọng thế này.
Một con “trâu bò cấp thấp” như tôi,
Không chỉ giúp mọi người xin phúc lợi, mà còn giúp công ty giành hợp đồng.
Bảo sao ông chủ lại tìm tôi ngay từ sáng sớm.
“Chào sếp!”
Tự dưng tôi thành kiểu người nhà, cột sống thẳng tắp, khí thế tăng hẳn.
Ông chủ thì lại chẳng hiểu vì sao, tôi chằm chằm tận mười giây,Rồi mới cho phép tôi vào.
Vừa ngồi xuống, ông mở miệng:
“Báo cho Lục tổng một tiếng, chúng ta… không hợp tác nữa.”
“Cái… gì cơ???”
Tôi bật dậy khỏi ghế.
Ba tháng trời việc vắt kiệt sức, ngày nào cũng dậy sớm về khuya,
Khó khăn lắm mới đến bước ký hợp đồng, thế mà giờ hủy là hủy luôn à?
Vậy còn bộ quần áo tôi nhắm, còn thưởng Tết tôi mơ,
Chẳng phải đều bốc hơi sạch sao?
“Chẳng lẽ bên công ty Lục tổng lại ép giá nữa à?”
“Không.”
“Vậy có đối thủ nào giành dự án à?”
“Không.”
“Chẳng lẽ… Lục tổng lại bày ra trò gì nữa?”
“…”
Bạn thấy sao?