Mật Ong Của Kẻ [...] – Chương 3

3

Ông chủ im lặng, im lặng này… không sai đi đâu .

Tôi lập tức nhớ lại cảnh tuần trước trai tôi bị bố mẹ “trừng ” ở nhà tôi.

Rồi nhớ cái ánh mắt muốn xử tôi ngay tại chỗ của ta hôm đó.

Hay lắm, không uống mật ong mẹ , thì kéo cả công ty chúng tôi chết chung đúng không?!

Tức điên, tôi lập tức rút điện thoại ra:

“Anh có bệnh hả? Bị tôi chơi một vố chưa đủ, còn định chơi cả công ty tôi nữa đúng không?!”

“Bọn tôi dễ dàng lắm chắc? Ngày nào cũng hì hục sửa theo cầu của bên , sửa đến thiên hôn địa ám, sửa đến tóc bạc răng long.”

“Giờ không ký là không ký à? Tôi cho biết, muộn rồi! Hôm nay cái hợp đồng này, ký cũng phải ký, không ký cũng phải ký!”

Anh trai tôi lúc đó chắc còn đang ngủ.

Bị tôi dội bom điện thoại, phải mất mấy giây mới tiêu hóa thông tin.

“… Em có thể… hỏi sếp của em trước đã không?”

Tôi chẳng hiểu, lửa giận bốc ngùn ngụt:

“Hỏi gì mà hỏi? Mau ôm hợp đồng lăn ngay sang đây, cùng lắm tôi bảo mẹ mua cho mười chai mật ong bồi thường!”

Tôi đổi biết bao công việc, mới gặp một ông chủ tốt như thần tiên.

Vậy mà cuối cùng, chỉ vì chuyện của tôi,Lại bị kéo vào vòng xoáy bị người ta chơi đi chơi lại.

Trong lòng tôi ngập tràn tội lỗi, ngẩng đầu ông chủ.

Nhưng ông ấy lại bình thản, mặt mày không chút sóng gió:”Thật ra, là tôi tự bỏ.”

Cái… gì cơ?!

Ông chủ tự bỏ?!

Trong suốt cả quá trình dự án, ông ấy là người bỏ ra công sức nhiều nhất.

Mỗi lần bên Lục tổng gửi bản chỉnh sửa,Chúng tôi đều kiểu hai mắt tối sầm,Một tiếng ai oán vang dậy khắp phòng.

Chỉ có ông ấy, lặng lẽ nhận lấy nhiệm vụ,Tự mình lập kế hoạch chỉnh sửa, chi tiết hóa từng phương án, rồi từng bước triển khai.

Bất cứ chỗ nào khó, chỉ cần hỏi ông ấy, đáp án chắc chắn chính xác tuyệt đối.

Giờ ông ấy lại với tôi, rằng chính ông ấy chủ từ bỏ dự án này?

“Ông chủ… … không sao chứ?”

Nhìn ông ấy, quả thật có chút mệt mỏi hiện rõ nơi đáy mắt.

“Xem ra, … rất để ý chuyện dự án bị hủy?”

Ông chủ vô liếc tôi.

Tôi lại vô ý mà vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt ấy.

Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi,Lại có cảm giác khó tả bỗng trào dâng.

Chết rồi.

Chắc là… ông chủ lòng, định sa thải tôi mất thôi…

“Để ý… cũng… không hẳn là quá để ý… Ờm… hay… hay là ông chủ xem… tôi có nên để ý không?”

Ông chủ bật khẽ trước dáng vẻ lúng túng của tôi.

Khó khăn lắm, khóe môi ông ấy mới cong lên một chút,Nhưng ngay sau đó, ánh mắt lại trở về vẻ trầm tĩnh vốn có.

“Cô xem… để ý vì dự án bị hủy,Hay… để ý vì từ nay sẽ không còn liên lạc với Lục tổng nữa?”

Ồ, cao tay đấy…

Câu hỏi này chẳng khó, không có đáp án tôi muốn chọn.

Tôi quan tâm nhất, tất nhiên là bộ đồ với tiền thưởng cuối năm đã bay mất tiêu chứ gì nữa!

Nhưng nếu thẳng ra… thì mất mặt quá.

“Khó… .”

Hai chữ bật ra theo bản năng.

Kết quả là… sắc mặt ông chủ tối sầm lại.

Đúng lúc này, trai tôi dẫn theo thư ký bước vào.

“Sao rồi, lại hợp tác rồi hả?”

Khuôn mặt ngơ ngác của ta, y hệt như tôi vừa rồi.

“Đây, hợp đồng mang tới rồi, thư ký cũng ở đây, tiện thể ký luôn cho xong,

Để tôi còn dắt con bé này về nhà ăn cơm một bữa.”

Anh ta chỉ tay vào tôi, rồi bắt đầu luyên thuyên:

Hết tôi là con mà ở ngoài nhà, không chịu về nhà,Lại tôi đi cái việc đã lên mặt, quên cả gia đình.

Ông chủ càng nghe, lông mày càng nhíu chặt.

Cuối cùng, ông ấy không nhịn nữa, giơ tay lên cắt ngang:”Lục tổng, nếu hôm nay ngài tới đây, chỉ để sỉ nhục nhân viên của tôi,

Thì… hợp đồng này, tôi không ký.”

“Xét đến việc lần trước trên bàn rượu, ngài ép buộc nhân viên của chúng tôi uống say,

Chúng tôi thấy triết lý việc của hai bên khác nhau, thì khỏi hợp tác.”

“Hơn nữa, nếu hôm nay ngài lấy ký hợp đồng ra điều kiện để bắt ấy về nhà ăn cơm,

Thì… tôi càng sẽ không đồng ý.

Phiền ngài chạy một chuyến uổng công rồi, mời ngài về cho.”

Ông chủ đứng lên, chỉnh lại tay áo vest,Đối diện trai tôi, ra hiệu mời khách.

Anh trai tôi thì… ngơ ra như tượng.

Quay đầu tôi, giọng đầy hoang mang:”Không phải… chính em bảo mang hợp đồng đến đây à?”

“Sao giờ lại thành… không ký nữa?”

Tôi chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội tận cùng.

“Với lại… vừa gì ấy nhỉ? Em là ký hợp đồng xong mới chịu về nhà ăn cơm à?”

Anh trai tôi đứng hình mất vài giây, rồi bỗng bừng tỉnh ngộ.

“A, ý của ta là… tôi ký hợp đồng này,Là để mồi chài con bé, bắt nó về nhà ăn cơm, đúng không?!”

Ê! Cái thằng này, càng càng loạn!

Tôi lập tức lao lên, bịt chặt miệng ta.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...