Mật Ong Của Kẻ [...] – Chương 4

4

“Xin lỗi sếp nhé, ấy chưa tỉnh ngủ, đầu óc còn mơ hồ thôi.”

“Tôi biết mà, chắc chắn ý của không phải đâu.”

Anh trai tôi điên cuồng giãy giụa dưới tay tôi.

Tôi vẫn giữ chặt, không cho nhúc nhích.

“Ý tôi chính là đấy.”

Cả phòng lặng ngắt như tờ,Chỉ còn lại giọng trầm ổn, bình tĩnh như mặt nước phẳng lặng của ông chủ,

Nhưng trong lòng tôi, từng câu từng chữ như bùng nổ thành ngọn lửa dữ dội.

“Thấy chưa, tôi không sai mà!”

Anh trai tôi cuối cùng cũng thoát khỏi tay tôi,Theo phản xạ như hồi nhỏ, vỗ nhẹ lên đầu tôi một cái.

“Đừng vỗ đầu nó!”

“Con bé ghét nhất là bị người khác đập vào đầu.”

Giọng ông chủ vang lên trước cả tiếng càu nhàu của tôi.

Ơ?

Khoan đã… sao ông ấy biết tôi ghét nhất là bị người ta đụng vào đầu?

Anh trai tôi lập tức lải nhải không ngừng:

“Anh biết ngay mà! Hôm đó trên bàn rượu, mắt hắn dán chặt trên người em, không rời một giây!”

“Nhìn em uống có hai ngụm rượu mà lông mày hắn cau lại, như thể sắp kẹp chết một con ruồi giữa đó luôn!”

“Hèn chi thấy lạ lạ, hóa ra hắn coi địch à?!”

Anh ta vừa gãi đầu, vừa lẩm bẩm với tôi, cứ như đang tự chuyện một mình.

Tôi thì không dám lên tiếng,Chỉ lén liếc sang ông chủ, thấy đầu ông ấy cúi càng lúc càng thấp,Càng lúc càng thấp…

“Dù gì thì cũng là một ông chủ,Không ai cho biết mối quan hệ của chúng tôi à?

Anh cũng… chưa từng hỏi thử sao?”

Trước câu chất vấn của trai tôi,Gương mặt trắng trẻo, nho nhã như diễn viên điện ảnh của ông chủ,Bỗng mang một vẻ quyết liệt, như kiểu quyết một phen sinh tử.

“Trước hôm nay, tôi thực sự không biết.

Sau hôm nay… tôi đoán rồi.”

Ông ấy khẽ thở dài,Trên gương mặt không hiểu sao lại đầy vẻ đơn, mất mát.

“Tôi nghĩ… hai người có thể tùy lúc về nhà ăn cơm với nhau…

Vậy thì chắc hẳn… là vợ chồng rồi.”

Ông chủ khẽ cắn môi.

“Đừng bậy!”

“Đừng bậy!”

Tôi và trai đồng thanh hét lên.

Dọa ông chủ giật mình, ngây ra như tượng.

“Anh ấy là trai tôi!”

“Nó là em tôi!”

Chúng tôi gần như cùng lúc bật ra,Sợ chỉ chậm một nhịp, người khác không hiểu chúng tôi ghét nhau đến mức nào.

“Anh… trai?”

“Em… ?”

Ông chủ vẫn đơ người,Ngón tay chỉ hết tôi, rồi chỉ sang trai, chỉ qua chỉ lại.

“Hai người… thật sự là em ruột?”

Anh trai tôi thở dài, mở điện thoại,Bật màn hình khóa ra — ảnh gia đình của chúng tôi.

Rồi đưa cho ông chủ xem:”Thế nào, giờ tin chưa?”

Gương mặt ông chủ thoáng chốc nhẹ nhõm hẳn.

Anh trai tôi thì lại nhoẻn miệng đầy ẩn ý:”Thế… hợp đồng ký không?

Không ký thì tôi dắt em tôi về nhà ăn cơm đây này.”

Ông chủ khựng lại một chút, rồi lập tức mỉm , gật đầu lia lịa.”Ký ký, tôi ký!”

Cứ như , hợp đồng cuối cùng hoàn tất thuận lợi.

Dưới sự “kéo lê lết” của trai tôi,Ông chủ bị ép buộc, nửa tự nguyện nửa miễn cưỡng, theo tôi và trai cùng về nhà.

Hôm nay ba mẹ cực kỳ vui,Nấu một bàn đầy ụ toàn món ngon.

Không quên dặn tôi với trai:”Dọn dẹp tử tế một chút, lát nữa có khách quý đến.”

Kết quả vừa bước vào cửa,Mới phát hiện “khách quý” chính là bà mai nổi tiếng khu chung cư — dì Trương.

Nơi nào dì ấy xuất hiện, chó đi ngang cũng chẳng thể độc thân.

“Ôi giời ơi, đây chính là con xinh đẹp nhà mình đó à! Trời đất, xinh thế này… tôi vừa giới thiệu cho cháu một chàng trai nhé, qua thôi là thấy có tướng phu thê rồi!”

Anh trai tôi thấy hình không ổn,Lập tức co đầu rụt cổ, chạy trốn như rùa.

Trước khi chạy, còn không quên ghé tai tôi thì thầm đắc ý:”Ô hô, hôm nay dắt ông chủ về… có kịch hay để xem rồi!”

Thế là, trong nhà lập tức xuất hiện một cảnh tượng siêu kỳ quặc.

Ngay bên tai tôi, trận đấu nảy lửa giữa bà mai và ông chủ bắt đầu.

Bà mai vừa mở lời:

“Chàng trai tôi giới thiệu đấy nhé, du học nước ngoài về, ở tập đoàn lớn 7, 8 năm nay, giờ còn tự mở công ty riêng nữa cơ.”

Ông chủ lập tức ghé sát tai tôi thì thầm:

“Du học nước ngoài chưa chắc đã là trường xịn. Ở tập đoàn lớn 7, 8 năm mà không lên chức… chắc năng lực bình thường thôi.”

Nụ trên mặt bà mai hơi khựng lại,Nhưng ngay sau đó vẫn rạng rỡ tiếp chiêu:

“Chàng trai này nhé, chịu khó, cầu tiến, lại sinh ra trong gia đình kinh doanh,

Bố mẹ ăn lớn, nhà chỉ có một cậu con trai, mà cháu nó vẫn quyết chí tự lập, không ỷ lại vào gia đình, các vị xem xem, quá xuất sắc đúng không nào?”

Ông chủ lại thì thầm:”Người trẻ mà không chịu về nhà thừa kế sản nghiệp, thì chắc gì nhà có sản nghiệp to.

Với cả, kinh doanh càng lớn, nợ càng nhiều.”

Nụ của bà mai bắt đầu cứng đờ,Nhưng vẫn kiên cường tấn công tiếp:

“Chàng trai này với bé nhà mình còn việc gần nhau,Sau này có thể hẹn gặp mặt một lần, ăn một bữa cơm,

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...