Mật Ong Của Kẻ [...] – Chương 6

QUAY LẠI CHƯƠNG 1: https://vivutruyen2.net/mat-ong-cua-ke-hen-nhat/chuong-1

6

Chắc là nhớ lại màn kịch bàn rượu giữa tôi với trai hôm trước,Suýt nữa thì vì trò đó mà hỏng hợp đồng của công ty.

Ba tôi vừa sắc mặt tôi là biết trai tôi lại nhảm,Liền vội vàng xòa, mời ông chủ ngồi xuống ăn cơm.

Lần này, ông chủ ngồi ghế chủ tọa.

Trên đường tiễn ông ấy xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm,Tôi im lặng suốt dọc đường.

“Không định hỏi tôi gì sao?”

Giọng ông ấy rất hay,Nhưng đột nhiên vang lên giữa sự im lặng này,Khiến tim tôi khẽ run một nhịp.

“Hỏi… hỏi gì cơ?”

Tôi vẫn còn căng thẳng đến mức mơ hồ bối rối.

“Bố mẹ em, trai em, cả dì Trương… đều đã hỏi rất nhiều rồi.

Nhưng tôi… hy vọng người hỏi tôi là em.”

Ánh mắt ông ấy nóng bỏng, thẳng vào tôi.

Thật lòng mà , trước đây tôi thực sự chỉ coi ông ấy là sếp,Chỉ cảm thấy ông ấy là một người nghiêm túc, có trách nhiệm, hiền hòa và tốt bụng.

Nhưng bây giờ, đột nhiên đổi góc ,Tôi thật sự… chưa quen .

“Nhưng… em thật sự chẳng có gì muốn hỏi cả.

Dù sao thì… hai chúng ta cũng không thân lắm, đúng không, sếp…?”

Tôi chỉ muốn thẳng cho rõ ràng,Suốt cả câu không dám ngẩng đầu lên.

Đến khi thật sự ngẩng lên, sắc mặt ông ấy,Trên gương mặt đã viết đầy hai chữ mất mát.

Đúng lúc đó, vừa đi đến bên cạnh xe,Ông ấy đột nhiên thở dài thật sâu.

“Thì ra… giữa chúng ta vẫn chưa thân đến sao.”

Hôm sau đến công ty.

Phòng nhân sự thông báo toàn bộ nhân viên tập trung ở sảnh lớn để nhận phúc lợi dịp lễ.

Mọi người vừa đứng xếp hàng, vừa bàn tán rôm rả về quà tặng sắp phát là gì,

Đến mức phải bắt cả công ty chờ tin từ sáng sớm thế này.

Thư ký của ông chủ thần thần bí bí đi tới,Lén thì thầm với mọi người rằng quà lần này tuyệt đối đáng mong đợi.

Chưa hết, chị ấy còn cố thả một quả bom lớn,

Chỉ thẳng mũi giáo về phía tôi:Nói rằng lần này ông chủ có thể duyệt món quà này,

tất cả đều nhờ công lao của tôi.

Nghe câu này xong, trong lòng tôi lại có chút bất an.

Tiền là ông chủ bỏ ra, ân thì tính cho tôi.

Loại chuyện từ trên trời rơi xuống bánh nhân thịt thế này, tôi luôn mặc định xử lý như… lừa đảo.

“Thông báo với tất cả mọi người, du lịch trên du thuyền 6 ngày 5 đêm! Mọi người chuẩn bị sẵn hộ chiếu, giữa chặng sẽ ghé qua Nhật Bản và Hàn Quốc, tranh thủ thời gian chuẩn bị nhé.”

“Woa!!!!”

Cả sảnh vỡ òa trong tiếng hò reo sung sướng.

Chỉ có tôi, vẫn đứng yên tại chỗ, hồi lâu không gì.

“Thế nào, muốn bù lại tiếc nuối trước đây cho em, em lại không vui à?”

Giọng của ông chủ vang lên từ phía sau.

Tôi lúc này mới giật mình nhớ ra.

Một năm trước, trong vòng phỏng vấn nhân viên mới, ông chủ từng hỏi tôi có điều gì hối tiếc không.

Tôi đã trả lời rằng, tiếc nuối lớn nhất chính là vì buổi phỏng vấn này, tôi đành bỏ lỡ chuyến du thuyền đi Nhật.

Khi ấy, tất cả giám khảo đều bật ,Hỏi tôi có phải thế để khiến họ cảm thấy áy náy không.

Thật ra không phải.

Ngày hôm đó, tôi thực sự bỏ lỡ chuyến du thuyền ấy.

Bởi trước đó một tuần, trai cũ — người đã tôi bốn năm,Người từng hứa sẽ cùng tôi tận hưởng chuyến trăng mật trên biển,Lại ngoại với đồng nghiệp của ta.

Tôi phát hiện ra, ngay lúc đang ở nhà gói hành lý cho ta đi cùng tôi,Trong vali của ta… có một chiếc quần lót lạ của phụ nữ.

Người mà tôi từng bàn chuyện kết hôn,Cuối cùng kết thúc bằng việc tôi không chịu tha thứ, trực tiếp bỏ việc, rời thành phố nơi ta sống.

Về nhà, bắt đầu lại cuộc đời, tham gia phỏng vấn tìm việc.

Tôi từng nghĩ, cái “nuối tiếc” mình buột miệng hôm đó,Chỉ là một câu ứng phó cho qua.

Không ngờ rằng, một năm sau, nó lại biến thành phúc lợi bù đắp công sức cho mọi người.

“Không… em vui mà, chỉ là… em có lẽ… thật sự không đi .”

Tôi cố gắng nặn ra một nụ nhạt, xem như trả lời.

“Tại sao?”

Ông chủ khó hiểu, tôi, rõ ràng rất để tâm đến câu trả lời.”Tôi… tôi…”

Tôi gắng sức vận hết tốc độ của bộ não chết lì này, tìm đại một lý do.

“…Chỉ là, đơn giản là không muốn đi. Được chứ?”

Tôi cũng không hiểu vì sao,Chỉ cảm thấy giữa tôi và ông ấy chưa thân đến mức đó,Cũng chẳng muốn mang vết thương cũ ra kể khổ trước mặt người khác.

Với lại…Tôi không muốn đi, liệu có quan trọng đến thế không?

Kết quả mới là điều quan trọng nhất, đúng không?

May mắn là, ông ấy không hỏi thêm gì nữa.

Còn tôi, cũng giả vờ hồ đồ cho qua.

Những ngày sau đó,Tôi chăm chỉ việc, cố gắng tránh ánh mắt của ông chủ.

Có thể hạn chế tiếp , thì cố hết sức mà tránh.

Tôi không ngốc, sự quan tâm và nhiệt của ông ấy, tôi cảm nhận rõ ràng.

Nhưng sau một mối tan vỡ đầy đớn đau,Thật lòng mà , để có thể tin tưởng một lần nữa trong thời gian ngắn…Quả thực khó lắm.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...