Mặt Trời Của Riêng [...] – Chương 1

Mùa đổi gió, tôi mở ứng dụng mua sắm chung của hai vợ chồng, định mua cho chồng — Chu Minh — vài chiếc sơ mi mới.

Vừa cho đồ vào giỏ hàng, hệ thống lại bật lên “Có thể sẽ thích”, gợi ý một thỏi son nữ giá 9.999.

Không hiểu sao tôi lại bấm vào xem, và thấy trong phần ảnh đánh giá của người mua có một tấm thiệp viết tay với nét chữ quen thuộc:

“Gửi Nhàn Nhàn dấu, màu son này luôn khiến nhớ đến sự cuồng nhiệt và bốc lửa của em đêm đó.”

Phần ký tên là: “Yêu em, Minh.”

Tôi lập tức gọi cho chồng:

“Anh có phải đã dùng tài khoản chung của mình để mua đồ cho người khác không?”

Đầu dây bên kia dừng một chút, rồi :

“À? Chắc là muốn nhân dịp Thất Tịch giảm giá nên mượn tài khoản mua đó.

Anh đang tăng ca, cúp máy trước nhé.”

Tôi cúp máy, lập tức mở lịch sử mua hàng.

Khi thấy địa chỉ nhận hàng, tôi đã sững người thật lâu.

Chu Minh, nếu đã cho tôi “bất ngờ”, thì tôi cũng sẽ cho một “kinh hoàng”!

1

Tôi lái xe thẳng đến “Văn phòng Luật Thiên Hành” – nơi Chu Minh đang việc.

Sảnh lớn lộng lẫy trống không, tôi đi thẳng vào bên trong.

Đi qua hành lang dài, qua tấm kính mờ của phòng pantry, tôi thấy hai bóng người đang ôm chặt nhau.

Chu Minh cúi đầu hôn lên đỉnh tóc một người phụ nữ, tác đầy thân mật.

Người phụ nữ đó tôi biết.

Lưu Nhàn – em khóa dưới mà ta luôn tự hào, là ngôi sao mới nổi của văn phòng.

Tôi đẩy cửa bước vào.

Chu Minh thấy tôi thì lập tức buông tay, ánh mắt lóe lên vẻ hoảng hốt.

Ngược lại, Lưu Nhàn rất bình tĩnh, chỉnh lại mái tóc hơi rối và mỉm khách khí:

“Chị Giang Hòa, sao chị lại đến đây?”

“Tôi thấy trong lịch sử mua hàng của Chu Minh có một thỏi son nữ.” – tôi giữ giọng bình thản, đi thẳng vào vấn đề – “Địa chỉ và số điện thoại nhận hàng là của .”

“À, cái đó hả!” – ta như vừa nhớ ra, gương mặt thoáng chút ngại ngùng – “Là tôi mượn tài khoản của Minh để mua cho khách hàng.

Chị cũng biết rồi đó, để ký hợp đồng tư vấn pháp lý với Tập đoàn Lĩnh Hải, Minh là khách VIP kim cương, ưu đãi rất nhiều.

Dù sao cũng là tiền công ty, tiết kiệm chút nào hay chút đó. Có phiền chị không? Thật xin lỗi!”

Lời giải thích nghe hoàn hảo, tôi hiểu rõ Chu Minh – ta có tính nguyên tắc cao, rạch ròi công tư, sẽ không bao giờ để người ngoài dùng tài khoản chung của vợ chồng tôi để mua quà cho công ty.

Khi chuyện, ánh mắt tôi lướt qua túi áo vest của ta.

Ở đó, cài một cây bút máy đắt tiền.

Cô ta nhận ra ánh của tôi, hơi lúng túng, rồi tìm cách đổi chủ đề:

“À, chị đừng hiểu lầm, Minh đang giúp tôi phân tích một vụ án, bọn tôi vừa thảo luận xong thôi.”

“Hiểu lầm? Tôi hiểu lầm gì chứ?” – tôi đầy ẩn ý, khiến ánh mắt ta thoáng hiện vẻ bối rối.

Cây bút đó, chính là món quà tôi nhờ bên Đức đặt riêng nhân dịp kỷ niệm một năm ngày cưới.

Trên nắp bút có khắc chữ viết tắt tên tôi và Chu Minh: JH&ZM.

Trên đời chỉ có duy nhất một cây.

Lưu Nhàn dường như chột dạ, vô thức dùng tay che túi áo.

Tôi lại mỉm , bước lên một bước, giọng nhẹ nhàng:

“Bút đẹp thật đấy, khách hàng tặng à?”

Sắc mặt ta khẽ thay đổi.

“Là… là tôi bốc thăm trúng thưởng trong một buổi team building trước đây.” – ta cố gắng giữ bình tĩnh.

“Vậy sao.” – tôi gật đầu, rồi chuyển ánh mắt sang Chu Minh – “Nếu là bốc thăm trúng, thuộc dạng lợi ích phát sinh từ hoạt nghề nghiệp, thì quyền sở hữu cây bút này… có lẽ còn cần bàn lại.”

“Với tư cách là người tặng, có lẽ tôi có quyền hủy bỏ món quà này.”

Sắc mặt Lưu Nhàn trong nháy mắt mất hết máu.

Tôi không thêm một lời, xoay người bỏ đi.

2

Về đến văn phòng, tôi đóng cửa lại, tự nhốt mình trong phòng việc.

Tôi lập tức gọi cho cộng sự của mình – Cố Ảnh.

“Giúp tôi một việc.” – giọng tôi lạnh lẽo, không hề có chút dao .

“Hãy điều tra về Lưu Nhàn, cũng như toàn bộ lịch sử liên lạc và giao dịch tài chính giữa ta với Chu Minh gần đây.”

“Và nữa, hãy lấy tất cả các vụ án mà Văn phòng Luật Thiên Hành nhận gần đây, đặc biệt là những vụ xung đột lợi ích với chúng ta.”

Cố Ảnh im lặng vài giây, rồi giọng nghiêm lại: “…Cậu chắc là muốn ?”

“Chắc.”

Tôi cúp máy, ngồi trong bóng tối, đầu óc rối bời.

Không lâu sau, điện thoại của Chu Minh gọi đến.

“Hòa Hòa, em đừng hiểu lầm.” – ta cố giải thích, giọng vẫn trầm ổn như mọi khi – “Lưu Nhàn chỉ là em khóa dưới, thấy ấy mới hành nghề nên chỉ chỉ dẫn thêm vài điều thôi.”

“Trong lòng chỉ có em, my sunshine.”

Biệt danh tôi từng rất thích.

Giờ nghe lại, chỉ thấy mỉa mai và buồn nôn.

Có lẽ tôi từng là mặt trời nhỏ sưởi ấm ta, giờ ta đã rời khỏi quỹ đạo, không còn xoay quanh tôi nữa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...