Mặt Trời Của Riêng [...] – Chương 7

Giữa cảnh nội ưu ngoại hoạn, văn phòng bắt đầu tan rã.

Một số đối tác cấp cao, để tự bảo toàn, công khai tuyên bố cắt đứt quan hệ với Chu Minh, đồng thời cung cấp thêm nhiều bằng chứng về những sai phạm của ta.

Tường đổ, ai cũng muốn đẩy.

Chu Minh… trở thành con chó rơi xuống nước, ai cũng muốn đánh.

Tất cả bất sản và tài khoản đứng tên ta đều bị đóng băng.

Từ vị trí tôn sùng trong giới luật sư, Chu Minh chỉ sau một đêm đã rơi thẳng xuống vực sâu, tan thành mảnh vụn.

Còn Lưu Nhàn, khi biết mình có thể phải đối mặt với cáo buộc hình sự, đã hoàn toàn sụp đổ.

9

Biểu hiện đầu tiên của sự sụp đổ đó, là ta điên cuồng gọi điện cho tôi.

Tôi không nghe bất kỳ cuộc nào.

Cô ta bắt đầu nhắn tin.

Từ chửi rủa, đến cầu xin, rồi cuối cùng là hoảng loạn mất kiểm soát.

“Giang Hòa, đồ đàn bà độc ác! Cô sẽ không chết tử tế đâu!”

“Chị dâu, em sai rồi, xin chị tha cho em, em không dám nữa.”

“Tất cả là Chu Minh ép em! Là ta, ta từng bước dụ dỗ em, là ta đã em!”

“Em xin chị, gặp em một lần, em sẽ hết mọi chuyện cho chị nghe!”

Tôi những tin nhắn ấy, trong lòng không gợn sóng.

Sớm biết có ngày hôm nay, sao lúc trước còn ?

Nhưng câu cuối cùng của ta khiến tôi ý.

Tôi cần lời khai của ta.

Cô ta chính là nhân chứng quan trọng nhất trong chuỗi tội phạm của Chu Minh.

Tôi bảo Cố Ảnh liên hệ, hẹn gặp Lưu Nhàn ở phòng tiếp khách của văn phòng luật.

Chỉ vài ngày không gặp, ta như biến thành một người khác.

Mặc áo thun và quần jeans bình thường, mặt mộc, tóc khô xơ, ánh mắt vô hồn.

Không còn chút khí chất tự tin, sắc sảo của “nữ luật sư” từng đứng trên tòa.

Vừa thấy tôi, nước mắt ta lập tức trào ra.

“Chị Giang Hòa…” – ta phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt tôi – “Em sai rồi, em thật sự sai rồi!”

Cô ta ôm chặt chân tôi, khóc nấc lên từng hồi.

“Xin chị tha cho em, em không muốn vào tù, em còn trẻ, em không thể có án tích.”

Tôi rút chân ra, lạnh lùng ta.

“Giờ mới biết sợ sao?”

“Hôm đó mặc áo ngủ của tôi, nằm trên giường tôi đăng ảnh khoe khoang, sao không thấy sợ?”

“Hôm đó cầm phương án chồng tôi ăn cắp, đứng trên tòa vênh váo với tôi, sao không thấy sợ?”

Tiếng khóc của ta dần nhỏ lại, trên gương mặt chỉ còn sự tuyệt vọng.

“Nói đi.” – tôi ngồi xuống sofa, xuống ta – “Những gì biết về Chu Minh, kể hết ra.”

“Đặc biệt là chuyện liên quan đến Lĩnh Hải Group và phó tổng Lý.”

Cả người Lưu Nhàn run lên, đôi mắt mở to kinh hãi.

“Chị… sao chị biết?”

“Muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng .” – tôi nhạt giọng – “Đây là cơ hội cuối của .”

“Hoặc nhân chứng, tranh thủ xử nhẹ.”

“Hoặc cùng Chu Minh… ngồi tù mục xương.”

“Cô tự chọn.”

Bản năng sinh tồn đã thắng những ảo tưởng cuối cùng của ta dành cho Chu Minh.

Trong hai tiếng tiếp theo, Lưu Nhàn tuôn hết mọi chuyện như trút đậu.

Từ việc Chu Minh dùng lời đường mật và hứa hẹn nghề nghiệp để dụ dỗ ta.

Đến việc ta tận tay dạy ta giả chứng cứ, thắng vụ lừa đảo thương mại năm đó.

Rồi cả cách họ tận dụng “chiến thắng” đó để móc nối với phó tổng Lý.

“Phó tổng Lý là khách hàng lớn của bọn em.” – giọng Lưu Nhàn run rẩy – “Chu Minh , chỉ cần phục vụ tốt cho ông ta, bọn em sẽ lấy toàn bộ hợp đồng pháp lý của công ty ông ấy trong tương lai.”

“Vậy nên, các người đã liên thủ, dùng cùng thủ đoạn đó để đối thủ cạnh tranh của ông ta?” – tôi hỏi.

Lưu Nhàn gật đầu.

“Vụ ‘Tập đoàn Thiên Hải’ lần này… cũng là một phần trong kế hoạch đó?”

Sắc mặt của Lưu Nhàn bỗng trở nên vô cùng kỳ lạ.

Cô ta do dự rất lâu mới cất giọng nhỏ như muỗi kêu:

“Không… không hoàn toàn như .”

“Vụ Tập đoàn Thiên Hải này, với Chu Minh mà … rất đặc biệt.”

“Anh ta , nhất định phải thắng.”

“Bởi vì… bởi vì phía sau Tập đoàn Thiên Hải, có một người nắm giữ một bí mật trời của ta.”

Tim tôi khựng lại một nhịp.

Một bí mật… ngay cả tôi cũng chưa từng biết.

10

“Bí mật gì?” – tôi truy hỏi.

Ánh mắt Lưu Nhàn lảng tránh, không dám tôi.

“Tôi… tôi cũng không biết cụ thể là gì.”

“Anh ta chỉ một lần, là lúc uống say.”

“Anh ta , phía sau Tập đoàn Thiên Hải… là một kẻ thù không đội trời chung thời đại học của ta.”

“Người đó biết chuyện năm xưa… để suất học thẳng lên cao học, ta đã một việc rất mất mặt.”

Hơi thở của tôi gần như ngừng lại.

Chu Minh học thẳng cao học, chuyện đó tôi luôn biết.

Năm ấy ta là chủ tịch hội sinh viên, thành tích xuất sắc, là nhân vật nổi bật nhất trường.

Tôi vẫn luôn nghĩ đó là vinh quang xứng đáng mà ta có .

“Chuyện mất mặt đó… là gì?” – giọng tôi khô khốc.

“Hình như… là gian lận học thuật.” – giọng Lưu Nhàn càng nhỏ hơn – “Anh ta lấy thành quả nghiên cứu của người khác, sửa vài số liệu rồi coi như công trình của mình để đăng báo.”

“Người học bị ta đạo văn đó, sau này vì không có công trình đủ tầm nên con đường du học bị cắt đứt.”

“Còn Chu Minh thì giẫm lên vai người đó, giành suất học thẳng duy nhất.”

Tôi ngồi bất , toàn thân lạnh buốt.

Thì ra, thói đạo văn đã ăn sâu vào xương tủy ta từ thời sinh viên.

Người con trai rực rỡ mà tôi từng … ngay từ đầu đã là một tên trộm vô liêm sỉ.

Cái gọi là “hoa hướng dương”, cái gọi là “mysunshine”… tất cả chỉ là lớp mặt nạ ta tô vẽ khéo léo.

“Người đó… bây giờ đang ở Tập đoàn Thiên Hải?”

“Đúng.” – Lưu Nhàn gật đầu – “Chu Minh , người đó không biết bằng cách nào đã điều tra ra, luôn muốn công khai chuyện năm xưa.”

“Vì thế Chu Minh mới sốt sắng muốn đánh sập Tập đoàn Thiên Hải đến .”

“Anh ta không phải giúp tôi… mà là để tự bảo vệ mình.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...