27
“A Bảo, đừng trêu đệ nữa, coi chừng đệ sốt ruột.” Ta khẽ, lên tiếng nhắc.
“Dạ.”
A Bảo nghe lời, liền nhét quả cầu vào tay Thừa Thụy.
Thừa Thụy lập tức ôm lấy, vui vẻ gặm lấy gặm để, nước miếng chảy ròng ròng nơi cằm.
A Bảo ngồi xổm bên cạnh đệ, chống cằm chăm , gương mặt đầy nghiêm túc:
“Nương, đệ khi nào mới có thể lớn lên, để cùng A Bảo chơi cửu liên hoàn ?”
“Chẳng bao lâu nữa đâu, đợi Thừa Thụy lớn thêm chút, sẽ có thể theo ca ca học rồi.”
Ta dịu dàng đáp.
“Vâng ạ!”
A Bảo gật đầu mạnh, đưa tay nhỏ cẩn thận lau nước miếng trên cằm đệ:
“A Bảo sẽ dạy đệ! A Bảo biết gì, đều sẽ dạy cho đệ hết!”
Nhìn hai huynh đệ kề bên nhau, thân mật như thế, lòng ta lấp đầy bởi một thứ cảm giác yên ổn chưa từng có.
Những ngày tháng lê thân nơi lãnh cung, những năm tháng lo sợ bất an, bỗng hóa thành một giấc mộng xa xưa mờ nhạt.
Cửa điện khẽ mở, một luồng hàn khí lướt vào. Lý Đức Toàn cúi mình đứng nơi cửa, thấp giọng bẩm:
“Ninh chủ tử, Hoàng thượng… đang ở noãn các.”
Ta khẽ sững người. Hoàng thượng đến? Sao không trực tiếp tiến điện?
Ta đứng dậy, chỉnh sửa y phục, phân phó Xuân Đào, Thu Cúc:
“Trông chừng An vương cùng Lục hoàng tử.”
“Tuân lệnh.”
Ta theo Lý Đức Toàn sang noãn các kế bên.
Quả nhiên, Hoàng thượng đang đứng đó, tay chắp sau lưng, lặng lẽ tuyết bay ngoài song.
Người vận thường phục màu huyền, bóng lưng mang vẻ tịch liêu.
“Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng.”
Ta hành lễ.”Miễn.”
Hoàng thượng không quay đầu, thanh âm không rõ cảm .
“Thừa An và Thừa Thụy đâu?”
“Đang chơi trong chính điện.” Ta đáp.
“Ừm.”
Người khẽ ứng tiếng, rồi lại trầm mặc.
Noãn các chìm trong yên tĩnh.
Ta yên lặng đứng đó, không rõ ý người tới là gì.
Một hồi lâu sau, Hoàng thượng mới chậm rãi xoay người.
Ánh mắt Người rơi lên mặt ta, sâu thẳm khó dò.
Người bước tới cạnh bàn, cầm lên một cuộn tấu màu vàng chói mắt.
“Cái này, ngươi xem đi.” Người đưa cho ta.
Ta nghi hoặc tiếp nhận, mở ra. Vừa mấy dòng, liền nghẹn thở!
Đây là… thánh chỉ để trống. Trên đó đã đóng sẵn ngự tỷ và tư ấn của Hoàng thượng, chỉ đợi điền nội dung.
“Hoàng thượng… đây là?” Ta ngơ ngác ngẩng đầu, kinh nghi Người.
Ánh mắt Hoàng thượng ta mang theo muôn phần phức tạp – vừa thẩm xét, vừa do dự, sau cùng biến thành một mảnh trầm tĩnh sâu sắc.
Người trầm giọng :
“Thẩm Thanh Y, thánh chỉ này, là trẫm để lại cho ngươi.”
Tay ta run lên không kìm .
Thánh chỉ để trống? Giao cho ta?
Nghĩa là… ta có thể viết bất kỳ điều gì lên đó?
Phú quý vô tận? Quyền thế ngập trời? Hay là…
“Hoàng thượng…” Giọng ta khô khốc.
Người giơ tay ngăn ta tiếp.
Ánh mắt Người lướt qua vai ta, dường như đang về chính điện – nơi vang vọng tiếng của A Bảo và Thừa Thụy.
Trong ánh mắt ấy, có thứ cảm dịu dàng không thể tả, lại mang theo một loại ủy thác trầm trọng.
“Trẫm biết, ngươi không để tâm đến những thứ đó.”
Giọng Người nhẹ như gió, lại như búa tạ nện vào lòng ta.
“Thánh chỉ này, không phải để ban cho ngươi vinh hoa phú quý.”
Người dừng lại, ánh mắt trở nên sắc bén, giọng vô cùng nghiêm nghị:
“Đây là… đường lui trẫm để lại cho Thừa An và Thừa Thụy.”
Đường lui?!
Hai chữ ấy như lưỡi đao sắc lẹm, đâm thẳng vào tim ta.
Một luồng hàn khí lạnh lẽo từ lòng bàn chân lan khắp toàn thân!
Hoàng thượng đang độ tráng niên, thiên hạ thái bình.
Tại sao… lại muốn để đường lui cho hai nhi tử nhỏ tuổi?
Trừ phi… Người đã lờ mờ thấy một cơn cuồng phong… mà đến cả thiên tử cũng không thể khống chế.
Là Hoàng hậu?
Là Thái tử?
Hay là những thế lực nơi triều đình, đang hổ thị lang nha, ngấp nghé mưu quyền?
Một nỗi sợ hãi to lớn trong khoảnh khắc ập đến, siết chặt lấy ta!
Ta siết chặt đạo thánh chỉ nhẹ như tơ lụa mà nặng tựa ngàn cân kia, đến độ các đốt ngón tay đều tái nhợt.
Hoàng thượng dường như đã thấu nỗi khiếp sợ nơi ta.
Người tiến thêm một bước, đến gần hơn, khí tức long diên u lãnh toát ra quanh thân bao phủ lấy ta.
Người giơ tay lên, như muốn vỗ nhẹ bờ vai ta, cuối cùng lại chỉ khựng lại trên cánh tay ta một chút, rồi chậm rãi thu về.
“Chớ sợ.”
Thanh âm Người trầm thấp mà hữu lực, mang theo một luồng khí thế có thể xoa dịu lòng người.
“Chỉ cần trẫm còn một ngày tại vị, tự nhiên sẽ bảo hộ mẫu thân các ngươi chu toàn một ngày.
Thánh chỉ này… là lời hứa của trẫm đối với các ngươi.
Nếu quả thực có một ngày… trẫm lực bất tòng tâm, ngươi cầm thánh chỉ này, có thể dẫn Thừa An cùng Thừa Thụy rời khỏi hoàng cung, đến bất cứ nơi đâu các ngươi mong muốn.
Nội vụ phủ ắt sẽ chuẩn bị đủ tiền tài phú quý để mẫu thân các ngươi sống cả đời không lo thiếu thốn.
Lý Đức Toàn… sẽ thay trẫm an bài mọi bề.”
Rời khỏi hoàng cung? Đến bất cứ nơi đâu mình muốn?
Bạn thấy sao?