28
Ẩn sau cám dỗ to lớn ấy, là mối lo sầu sâu sắc và dự cảm chẳng lành trong lòng Hoàng thượng!
Người đang vì mẫu thân chúng ta, an bày một con đường sinh lộ!
Một lối thoát sau cùng, phòng khi vạn nhất có thể toàn thân rút lui!
Lệ không hề báo trước mà trào ra, nhòa đi tầm mắt.
Ta ngước vị nam nhân cao cao tại thượng, tâm cơ thâm trầm trước mặt.
Giây phút này, ta như mới lần đầu thật sự hiểu thấu Người.
Người không phải không thương huyết mạch của mình.
Người chỉ là… thân bất do kỷ.
Người không thể trao cho chúng ta sự ôn nhu như gia đình thường dân, lại dùng thân phận đế vương, an trí cho chúng ta lớp phòng bị vững chắc nhất.
“Hoàng thượng…”
Ta nghẹn ngào, muốn gì đó, song vạn lời nơi môi lại hóa thành một tiếng dập đầu sâu kín:
“Thần thiếp… thay mặt Thừa An, Thừa Thụy, tạ ơn long ân của Hoàng thượng!
Ân sâu nghĩa nặng, mẫu thân thần thiếp đời đời ghi tạc, kiếp kiếp chẳng quên!”
Hoàng thượng ánh lệ nơi khóe mắt ta, lặng im hồi lâu.
Người xoay người, lại lần nữa hướng ra khung cửa sổ đầy tuyết, thanh âm lặng lẽ như gió tuyết đầu đông, như lời than thở với số phận nơi thâm cung:
“Hoàng cung này… là nơi tôn quý nhất thiên hạ, cũng là… gông xiềng lạnh giá nhất trần gian.”
Người không thêm gì nữa, nhấc bước rời khỏi noãn các.
Bóng dáng huyền sắc của Người nhanh chóng khuất dần giữa màn tuyết trắng phủ trời.
Ta một mình đứng giữa noãn các, tay vẫn siết chặt đạo thánh chỉ trống có đóng ấn của Hoàng đế.
Ngoài cửa, tuyết rơi càng lúc càng dày, dần dần phủ trắng cả tường son mái ngói.
Ta gạt lệ, cẩn thận gói thánh chỉ thành nhiều lớp, giấu kỹ vào lớp áo lót bên trong.
Sự lạnh buốt của nó áp sát làn da, như một tấm phù hộ, lại như một chiếc xiềng xích nặng nề quấn quanh sinh mệnh.
Trở lại chính điện, A Bảo và Thừa Thụy vẫn đang chơi trên tấm thảm dày.
A Bảo cầm lấy cái lục lạc, lắc lên rộn rã, khiến Thừa Thụy khanh khách, tay chân nhỏ đạp loạn.
“Nương! Người xem đệ đệ vui chưa kìa!”
A Bảo thấy ta liền khoe khoang như vừa ban thưởng.
Ta bước tới, ngồi xuống thảm, đưa tay ôm cả hai nhi tử vào lòng.
A Bảo ngoan ngoãn tựa vào lòng ta, Thừa Thụy thì tò mò vươn tay, nắm lấy một lọn tóc dài của ta.
Ôm lấy thân thể nhỏ bé ấm áp của hai nhi tử, cảm nhận hơi thở sinh tươi mới, cơn
sóng lòng vừa rồi dần dần lắng xuống, thay vào đó là một loại kiên định chưa từng có.
Thẩm Thanh Y nơi lãnh cung năm xưa, đã sớm chết rồi.
Hiện tại, ta là Ninh Tiệp Dư, là mẫu thân của An vương và Lục hoàng tử.
Vì nhi tử của ta, dù hoàng cung này lạnh lẽo hiểm ác, dù dòng nước nơi đây sâu không lường , ta cũng sẽ từng bước vượt qua!
Dù tường thành cao ngất, ta cũng phải vì bọn trẻ mà che chở một khoảng trời!
Tuyết rơi không tiếng, phủ lên tường son ngói ngọc, cũng phủ đi mọi âm mưu và tính toán.
Đèn trong Trường Lạc cung vẫn sáng rực giữa gió tuyết mênh mông, ấm áp mà vững chãi.
Bạn thấy sao?