May Mắn Khi Gặp [...] – Chương 2

Tôi đang hóng chuyện thì điện thoại lại đổ chuông từ một số lạ.

“Triệu Dạng, là tôi.”

Giọng này—

Chính là người tối qua.

Đã là hiểu lầm thì nên rõ ràng cho xong.

Chưa kịp để ta mở lời, tôi đã trước:

“Đúng lúc lắm, tôi cũng có chuyện muốn trực tiếp với . Giờ có rảnh không?”

Tưởng ta sẽ bảo qua điện thoại, ai ngờ lại gật đầu rất dứt khoát.

“Được. Gửi tôi địa chỉ, tôi qua ngay.”

3

Quán cà phê.

Người đàn ông toát ra vẻ điềm tĩnh, lạnh nhạt, những ngón tay thon dài đặt hờ trên mặt bàn.

Nếu không phải vì dấu hickey rõ rệt trên cổ, tôi còn tưởng mình nhận nhầm người.

Ánh mắt rơi nhạt nhẽo lên tôi, mà mặt tôi thì nóng bừng.

“Chào… chào .”

Anh khẽ nhếch môi: “Không cần khách sáo thế. Cô Triệu có gì cứ thẳng.”

“Hôm qua tôi chưa kịp hỏi, … biết tôi à?”

Anh điềm nhiên đáp: “Chúng ta từng gặp, trong một buổi tiệc thương mại. Nhưng xem ra quên rồi.”

Nghe tôi liền hiểu.

Phó Ân vẫn hay kéo tôi đi dự tiệc thương mại để ăn uống thoải mái.

Mấy món tráng miệng ở đó cứ như riêng cho tôi !

Anh ta đã mời, tất nhiên cũng biết Phó Ân — con nhà họ Phó nâng như trứng.

Còn chuyện “ trai” này nọ, chắc trong giới nhà giàu họ đều gọi nhau thế.

Tôi ho nhẹ: “Xin lỗi nhé, thật ra hôm qua thân tôi định giới thiệu tôi cho hai ấy xem mắt, tôi nhận nhầm người.”

Anh hơi nhướng mày, ánh mắt có chút nguy hiểm: “Anh hai ấy?”

Tôi gật đầu: “Hôm qua đúng là tôi bốc đồng. Nếu cần bồi thường gì, tôi sẽ hợp tác.”

Anh khoát tay: “Không cần bồi thường. Chỉ là ba mẹ tôi đang sốt ruột chuyện cưới xin. Nếu cũng đang tìm đời, thì chúng ta có thể thử một lần.”

Anh đẩy mấy tờ giấy sang: “Tôi có ba căn nhà đứng tên, đây là toàn bộ sổ tiết kiệm và sao kê ngân hàng.”

Tôi vào con số, mất vài giây mới đếm đủ số chữ số.

Chẳng lẽ ông trời thấy tôi ăn ở có tâm nên mới ban cho một soái ca vừa đẹp trai vừa lắm tiền thế này sao?

“Cô Triệu còn câu hỏi gì không?”

“Không… không ạ.”

Người biết điều thì sẽ không hỏi thêm gì trước khối tài sản chín con số.

“À đúng rồi, vẫn chưa biết tên tôi nhỉ?”

Vừa nãy tôi mải số tiền mà quên mất xem tiêu đề.

“Phó Kinh Hoài.”

“Phó? Anh có quen thân tôi, Phó Ân không?”

Ánh mắt Phó Kinh Hoài trầm xuống, xen lẫn cảm khó tả:

“Có quen… không thân.”

4

Tôi cũng chẳng hiểu sao, ban đầu rõ ràng định mở miệng chia tay, mà giờ không những không ra , còn ngồi luôn lên xe người ta để đi ăn.

Tôi vốn giữ nguyên tắc đương phải báo cáo đầy đủ, nên định kể thật với Phó Ân.

Dù khả năng cao sẽ bị mắng một trận, con nhỏ đó mềm lòng lắm, chắc mắng vài câu rồi cũng chúc tôi 99 thôi.

Vừa mở điện thoại ra thì hiện ngay 99+ tin nhắn.

“Ân Ân là tiểu thư đích tôn”: 【Tin siêu sốc! Anh cả tớ mà xin nghỉ nửa ngày để đi đương.】

【Anh ấy ở công ty bao nhiêu năm, quanh năm không nghỉ, Tết cũng tăng ca, hôm nay lại xin nghỉ!】

【Tớ thật sự muốn gặp chị dâu của mình, người có thể khiến trai cứng nhắc, cấm dục, chỉ biết việc, chẳng có chút lãng mạn, lạnh lùng ít … biến thành như .】

Tôi bật thành tiếng.

Phó Kinh Hoài nghe thấy, vô thức hỏi:

“Sao ?”

“Không có gì, thân tôi đang kể chuyện về trai ấy.”

“Hử?”

Ánh mắt Phó Kinh Hoài hạ xuống, liếc thấy ngay mấy từ bốn chữ nổi bật trên màn hình.

Con bé này đúng là rảnh rỗi quá mức.

Anh buông giọng hờ hững:

“Cô ấy thường kể với em về trai mình à?”

Thật ra cũng không nhiều.

Chỉ là mỗi lần nhắc đến thì… chẳng bao giờ có lời tốt đẹp.

“Cô ấy nhắc đến hai nhiều hơn.”

Phó Kinh Hoài chỉ “ừ” một tiếng, không lộ cảm .

Tôi tưởng chủ đề dừng lại ở đó, ai ngờ bỗng tiếp:

“Nhưng tôi lại thấy trai ấy trẻ tuổi tài giỏi, sự nghiệp thành công, ngoại hình ưu tú, là người thích hợp để gửi gắm cả đời.”

Anh rất nghiêm túc, như đang bàn một chuyện hệ trọng.

Tôi hơi bất ngờ:

“Không ngờ đánh giá cao trai Phó Ân . Hai người thân lắm à?”

Khóe môi Phó Kinh Hoài khẽ giật, im lặng vài giây rồi thoái lui:

“Cũng… không thân lắm.”

“Đừng về ta nữa, mình đi ăn thôi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...