6
Phó Kinh Hoài đã tặng tôi quà, thì tôi cũng nên chuẩn bị một món quà đáp lễ.
Nhưng chuyện chọn quà cho đàn ông, thật sự tôi chẳng có mấy kinh nghiệm.
Vậy nên tôi gọi ngay cho Phó Ân.
Dù ấy cảm thấy tôi bắt đầu mối quan hệ mới quá vội vàng, cùng lắm chỉ mắng vài câu. Đến lúc tôi nhờ giúp, ấy vẫn rất thẳng thắn và chịu khó đưa ra lời khuyên.
“Dây chuyền này của cậu đẹp thật đấy!”
Phó Ân vừa đã nhận ra chiếc vòng trên cổ tôi:
“Tôi biết mẫu này, siêu khó mua luôn! Tôi canh bao lâu rồi. Dạo trước, chị bán hàng bảo có hàng mới, tôi vừa định đi mua thì nghe bị ai đó lấy mất. Lúc đó còn nghĩ không biết ai gan dám tranh đồ với tôi… thì ra lại là ta!”
Phó Ân vừa càm ràm vừa theo tôi đi hết cửa hàng này sang cửa hàng khác. Cuối cùng, chúng tôi để mắt tới một cặp đồng hồ đôi.
“Mẫu này khá ít người biết, tôi cũng cờ thấy cả tôi từng đeo đồng hồ của hãng này mới biết đến.”
Quả thật, nó đặc biệt hơn mấy mẫu trước đó tôi xem.
Tôi chọn một chiếc, đang định thanh toán thì bỗng bị ai đó giật mất khỏi tay.
“Chiếc này đẹp thật, vừa hay quà mừng thăng chức cho Nhất Tự!”
Phó Ân cau mày: “Tô Ninh?”
“Cô còn dám xuất hiện à!”
Tô Ninh liếc tôi một cái:
“Triệu Dạng, đúng là oan gia ngõ hẹp.”
“Chiếc này gói lại cho tôi, tôi trả gấp đôi.”
“Gì đây, chẳng lẽ vì Nhất Tự thích nên mới giành với tôi à? Triệu Dạng, dù với Lục Nhất Tự quen bao lâu thì cũng chia tay rồi. Giờ ấy là trai tôi.”
Tôi chiếc đồng hồ, bình thản hỏi:
“Cô chỉ có mỗi danh phận ‘ Lục Nhất Tự’ thôi sao?”
“Hồi đó, khi ta còn chưa chia tay tôi, đã đồng ý qua lại với . Cô nghĩ ta xem là gì? Nếu thật sự thích , ta đã không hèn nhát đến mức vừa chẳng dám chia tay tôi, vừa vẫn tứ với .”
“Nếu thích chiếc đồng hồ này, cứ lấy. Tôi cũng không nhất thiết phải mua nó, còn nhiều lựa chọn khác.”
Tôi không định đôi co, kéo Phó Ân sang chọn mẫu khác.
“Rõ ràng ta tới kiếm chuyện!”
“Lục Nhất Tự ngoại mà ta không biết, nên ta không sai. Giờ ta trút giận lên tôi chỉ vì cần tìm một chỗ để xả. Anh ta không cho ta cảm giác an toàn, nên ta phải đi tìm lại từ nơi khác.”
“Nghĩ thì… cũng thấy ta đáng thương.”
Tôi không bình luận gì, chọn một mẫu khác rồi ra quầy thanh toán.
Kết quả phát hiện — lúc nãy Tô Ninh chẳng hề mua chiếc đồng hồ kia.
7
Bữa tối.
Phó Kinh Hoài logo đồng hồ trước mặt, yết hầu khẽ :
“Quà tặng tôi à?”
“Ừ, lần trước tặng tôi dây chuyền, cái này coi như quà đáp lễ.”
Ánh mắt dừng trên chiếc đồng hồ.
Anh nhận ra thương hiệu này — trong ngăn kéo phòng thay đồ của còn có không ít phiên bản giới hạn cùng dòng.
Anh biết rõ chiếc này giá không rẻ, thậm chí vượt xa mức chi tiêu thường ngày của tôi.
“Anh rất thích.” — , ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi xuống gương mặt tôi, mang theo sự nghiêm túc không thể nghi ngờ.
“Nhưng Triệu Dạng, bất cứ thứ gì tặng em, chưa bao giờ mong chờ một món quà đáp lại.”
Giọng trầm xuống, dịu hơn từng chữ vẫn rõ ràng:
“Những gì cho em, đều là cam tâm nguyện. Chỉ cần là thứ em muốn, chỉ cần , sẽ dâng đến trước mặt em. Đây là điều muốn , thậm chí là thích .”
Anh hơi nghiêng người, tầm mắt ngang với tôi, giọng xen chút xót xa không dễ nhận ra:
“Anh không muốn những điều này khiến em thấy áp lực, càng không muốn em cảm thấy mình buộc phải ‘trả lại’.”
Tim tôi như bị làn nước ấm bao lấy, dâng lên một cảm giác vừa mềm mại vừa nhói nhẹ.
Ba năm ở bên Lục Nhất Tự, tôi đã quen với kiểu đương “AA” rạch ròi.
Anh ta tặng gì, tôi cũng phải đáp lại món tương đương; ta gửi lì xì, tôi luôn tìm cớ gửi trả.
Phó Ân trước giờ vẫn mắng tôi ngốc: “Yêu đương sao tính toán rành mạch thế ?”
Nhưng tôi từng thử không “tính toán”.
Năm ngoái Thất Tịch, lần đầu tiên tôi không chuẩn bị quà, chỉ một phần cơm hộp.
Kết quả, mỗi lần cãi nhau, ta đều lôi chuyện này ra, lạnh bảo tôi “ngày càng ham hư vinh”, “từ lâu đã muốn tiêu tiền của ta”.
Bạn thấy sao?