Dù sau đó tôi bù lại món quà đắt hơn, cái “gờ” đó vẫn luôn nằm giữa hai người, như chiếc gai không nhổ nổi.
Tôi ngẩng đầu người đàn ông trước mặt — không biết từ lúc nào, chiếc đồng hồ trên tay đã thay bằng chiếc tôi vừa tặng.
Dây đeo ôm sát cổ tay, tôn làn da trắng hơn, tạo cảm giác hợp đến khó tả.
Tôi khẽ cong môi: “Được, tôi biết rồi.”
Lúc này, điện thoại rung hai cái ở góc bàn, màn hình vừa sáng lên thì ánh mắt Phó Kinh Hoài cũng lướt qua.
【Nhận chiếc đồng hồ mà cậu thà ăn mì cả tháng vẫn mua cho, ta có cảm muốn cưới cậu ngay không!】
Anh thấy người gửi tin nhắn, bật bất lực:
“Bạn thân em lại bịa chuyện về trai ấy à?”
“Không phải, Ân Ân bảo trai ấy rồi. Cô ấy khá bất ngờ, ấy trông như kiểu chỉ công việc, mà lại bất ngờ như .”
Phó Kinh Hoài nhấp một ngụm trà, làn hơi mờ che khuất cảm trong mắt, chỉ nghe giọng chậm rãi:
“Có gì lạ đâu? Có người không , không phải vì không muốn, mà là đang đợi người họ thật sự xác định trong lòng. Người đó chưa xuất hiện, hay không cũng ; một khi xuất hiện rồi…”
Anh ngừng lại, ánh mắt rơi xuống tôi:
“Tự nhiên sẽ khác hẳn.”
Giọng quá đỗi tự nhiên, quá đỗi chắc chắn, như thể chẳng về ai khác ngoài chính mình.
Tôi bất giác thêm chút phấn khích:
“Nghĩ thì, biết đâu trai Ân Ân đã thích đó từ lâu.”
“Hử? Ấn tượng của em về trai ấy không tệ sao?”
Phó Kinh Hoài cụp mắt, chính cũng không nhận ra giọng mình có chút căng thẳng.
Tôi lắc đầu:
“Vốn đã không tệ. Tôi tuy chưa gặp trai Phó Ân, một mình chống đỡ cả nhà họ Phó, có năng lực, có trách nhiệm — thì tệ ở đâu ? Ân Ân từng , vì ba mẹ bận khởi nghiệp, ấy thuở nhỏ đều tự lập. Có lẽ vì thế nên mới trầm lặng ít . Ân Ân chỉ là than phiền vài câu, chứ trong lòng vẫn rất ngưỡng mộ trai mình.”
Ánh mắt Phó Kinh Hoài khẽ lay .
Ngón tay cầm tách trà bất chợt lơi ra, mặt nước ấm khẽ rung lên gợn sóng li ti.
Đọc tiếp https://vivutruyen.net/may-man-khi-gap-duoc-em/chuong-6
Bạn thấy sao?