8
“Làm sao nó có thể gặp chuyện? Anh nên nhớ, là cảnh sát hình sự, không phải diễn viên đi theo chiều lòng con bé đó!”
“Người ác thì sống dai lắm! Tôi có chết rồi thì nó vẫn sống nhăn răng! Đừng liên lạc với tôi về chuyện của nó nữa. Nếu nó còn tìm , thì cứ để nó chết đi cho rồi!”
“Tôi đã mười năm không nghỉ phép, lần này tôi muốn đi du lịch nước ngoài cùng con . Vụ án này tôi không tham gia nữa, đừng gọi cho tôi nữa!”
Nói xong, mẹ chuẩn bị cúp máy luôn.
Đầu dây bên kia, đội trưởng Trần vội vàng :
“Lâm Ngữ… rất có thể có vấn đề!”
Nghe thấy ông nghi ngờ Lâm Ngữ, mẹ lập tức nổi cơn thịnh nộ:
“Anh đừng có phát điên theo Lâm Viên nữa!”
Nói rồi, bà đập mạnh điện thoại xuống mặt bàn.
Dường như vẫn chưa hả giận, bà lại cầm điện thoại lên, kéo đội trưởng Trần vào danh sách chặn liên lạc.
Suốt mười năm nay, mỗi lần mẹ nổi giận… người bị đổ lỗi luôn luôn là tôi.
Mẹ hít sâu vài hơi để bình tĩnh lại.
Đúng lúc đó, quản lý khu nghĩa trang nơi chôn cất bố gửi tin nhắn tới.
Ông có một đã đến viếng mộ bố trong hai ngày gần đây, không ghi danh.
Mẹ vào điện thoại, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng.
Không cần nghĩ cũng biết — bà đương nhiên cho rằng người đến đó là tôi.
Tôi năm nào cũng đến.
Mỗi lần đều phải lựa đúng lúc mẹ không có mặt.
Chỉ cần bị mẹ bắt gặp, bà sẽ lập tức sa sầm mặt rồi đuổi tôi đi.
Bà từng : tôi không xứng đáng xuất hiện ở nơi đó.
Giờ đây, khi nhận tin nhắn, mẹ lập tức chửi bới giận dữ:
“Tôi đã rồi mà! Nó gì có chuyện gặp nạn? Còn dám mặt dày đến viếng mộ nữa! Lần này cũng khôn ra, biết không ghi tên! Cái thứ như nó mà cũng xứng mang họ Lâm à?”
Mắng xong, mẹ hừ lạnh một tiếng rồi lại tiếp tục nấu ăn cho Lâm Ngữ.
Nhưng mẹ à, lần này… người đến mộ bố thật sự không phải con.
Trên ghế sofa, gương mặt Lâm Ngữ dần trở nên vặn vẹo.
Không cần đoán cũng biết, ta đã đến mộ bố để khoe khoang rằng mình mới là người chiến thắng cuối cùng.
Sự tuyệt vọng nhấn chìm tôi, dường như mọi hy vọng đều đã bị chôn vùi.
Sau bữa cơm, mẹ đặt vé máy bay cho cả hai, chuẩn bị đưa Lâm Ngữ đi hộ chiếu. Nhưng lại bị ta giữ lại.
“Con đã tự xong rồi. Biết dạo này mẹ bận án, chuyện nhỏ thế này con tự lo .”
“Ban đầu định giữ bí mật mẹ bất ngờ, con nhịn không nổi nên lỡ ra rồi.”
Vừa , ta vừa lè lưỡi tinh nghịch, nháy mắt một cái.
Mẹ cảm đến suýt khóc ngay tại chỗ.
Lâm Ngữ nhẹ nhàng tiến lại gần mẹ.
“Mẹ đã hai ngày không ngủ rồi, để con vào ngủ cùng mẹ nhé?”
Trước sự quan tâm của con , mẹ không ngừng gật đầu.
Bà đến mức nghẹn lời.
Tôi bị kéo theo họ vào phòng ngủ, chứng kiến hai người ôm nhau nằm ngủ.
Cơ thể mẹ đã mệt mỏi đến cực hạn, chỉ vừa nhắm mắt đã chìm ngay vào giấc ngủ.
Nhưng đối diện với bà, đôi mắt của Lâm Ngữ vẫn mở to, đỏ ngầu, tràn đầy sát khí.
Hận thù lạnh lẽo khiến tôi toàn thân run rẩy.
Trong đầu không ngừng vang lên ký ức về cách ta tra tấn tôi một cách vô nhân tính…
Tôi rơi nước mắt — thứ nước mắt bất lực, không thể thay đổi gì.
Chớp mắt đã sang ngày hôm sau, đến giờ họ phải lên đường.
Cả hai bắt taxi đến sân bay, giữa đường bị cảnh sát ở chốt kiểm tra chặn lại.
Mẹ xuất trình giấy tờ tùy thân, ánh mắt viên cảnh sát lập tức sáng lên.
Sau khi thả qua, họ nhanh chóng đến sân bay.
Mẹ hớn hở đặt phòng khách sạn và tìm thông tin du lịch trên điện thoại.
Bận rộn đến mức không nhận ra rằng… có người đang lặng lẽ theo dõi phía sau.
Mãi sau đó, mẹ mới ngẩng đầu lên khỏi điện thoại.
“Bé cưng à, mẹ tra rồi. Dạo này mấy nữ rất thích chụp ảnh, mẹ đã ghi lại sẵn mấy điểm check-in nổi tiếng rồi đấy.”
Nghe giọng đầy mong chờ của mẹ, tim tôi lại nhói lên.
Lâm Ngữ – kẻ đã tôi – lại có thể dễ dàng nhận toàn bộ thương và dịu dàng của mẹ.
Ngay lúc hai người chuẩn bị thủ tục lên máy bay, đội trưởng Trần đột ngột từ đâu lao đến.
Ông lập tức túm lấy cổ tay mẹ.
Mẹ giật mình, quay đầu lại thấy gương mặt nghiêm nghị của ông thì lập tức nổi giận.
“Lão Trần, gì ? Tôi đã mười năm không nghỉ phép, giờ đi du lịch với con cũng không sao?”
“Có phải là Lâm Viên bảo đến cản tôi?”
Mặc cho mẹ chất vấn, đội trưởng Trần vẫn luôn giữ ánh mắt chăm chằm chằm vào Lâm Ngữ ở bên cạnh.
“Trương Tĩnh, chị còn xứng với nghề của mình không? Xứng với con chị không? Chị có biết đứa con duy nhất mà chị công nhận bên cạnh mình… thật sự là ai không?”
Bạn thấy sao?