Mẹ Ơi, Con Vô [...] – Chương 9

9

Nói đến cuối cùng, đội trưởng Trần nghiến răng, từng chữ bật ra từ cuống họng.

Mẹ bị câu hỏi ấy cho choáng váng.

“Con tôi? Con bé thì sao? Con tôi vẫn ở ngay đây mà!”

Tôi nở một nụ cay đắng.

Trong tiềm thức của mẹ, bà đã hoàn toàn gạch tên tôi khỏi khái niệm “con ”.

Đội trưởng Trần quát lớn: “Trương Tĩnh! Chị tỉnh lại đi! Con ruột duy nhất của chị đã chết rồi! Chính tay chị là người đã ghép lại thi thể của nó đấy!”

Không khí lập tức lạnh buốt, ngưng đọng.

Mẹ toàn thân cứng đờ, lùi lại hai bước.

“Anh… gì cơ? Tôi ghép… cái gì chứ…”

Đội trưởng Trần không để ý đến gương mặt trắng bệch của mẹ, tiếp tục :

“Trong lớp lót của gói hàng mà chị vứt đi, là bàn tay bị chặt rời của Viên Viên, lòng bàn tay nắm chặt mấy sợi tóc.”

“Kết quả xét nghiệm cho thấy, ADN trên mấy sợi tóc đó… chính là của đứa con mà chị đang ôm ấp đây!”

Khoảnh khắc Lâm Ngữ tiêm thuốc vào người tôi, trước khi ý thức biến mất, tôi đã cố gắng giật tóc ta.

Chỉ mong để lại chút manh mối cho mẹ…

Thế … mẹ chưa từng phát hiện ra.

Nước mắt vô lực rơi xuống, từng giọt đập vào mặt đất.

Nghe đến đây, sắc mặt mẹ hoàn toàn tái nhợt.

Đồng tử giãn ra, như thể không còn khả năng suy nghĩ nữa.

Miệng bà lẩm bẩm: “Không thể nào… tuyệt đối không thể nào… sao lại như …”

Ngay khi đội trưởng Trần ra hiệu cho cảnh sát mai phục xung quanh, Lâm Ngữ lập tức túm lấy mẹ, rút dao nhọn kề sát cổ bà.

Mẹ tôi sợ đến mức không kịp hét lên.

Nhìn bộ dạng bà, Lâm Ngữ nhạo: “Mẹ nghĩ chỉ cần chút thương giả tạo là mua chuộc tôi sao?”

“Đúng là đồ ngu, y chang con bà!”

“Trong nhà này, người duy nhất có chút đầu óc… là ông cảnh sát chết cách đây mười năm kia.”

Khoảnh khắc đó, ta vứt bỏ hoàn toàn lớp mặt nạ đã duy trì suốt mười năm, để lộ bản chất độc ác thực sự.

Cô ta chưa từng định rời khỏi đây còn sống.

Vừa dứt lời, ta giơ dao lên định đâm thẳng vào cổ mẹ.

Cảnh sát đã sơ tán người dân xung quanh, đội trưởng Trần lập tức nổ súng.

Lâm Ngữ vẫn còn trẻ, không tránh , bị bắn trúng tay phải, dao rơi xuống đất phát ra tiếng vang lanh lảnh.

Cảnh sát ập tới khống chế ta.

Suốt quãng đường về đồn, mẹ vẫn chưa hoàn hồn.

Bà không thể tin — mười năm nuôi dưỡng lại là một kẻ sát nhân.

Là hung thủ thật sự đã chết chồng bà!

Tại đồn cảnh sát, đội trưởng Trần ném một xấp tài liệu xét nghiệm trước mặt mẹ.

Bà run rẩy từng chút một, nhặt từng tờ lên xem.

Đến khi thấy kết quả ADN giữa Lâm Ngữ và hung thủ sát nhân mười năm trước trùng khớp tới 99%, mẹ gục xuống, bật khóc nức nở.

Đội trưởng Trần giận dữ kéo mẹ vào phòng thẩm vấn.

“Nhìn đi! Nhìn xem suốt mười năm chị đã nuôi cái thứ gì!”

Nói xong, ông ném bản cung khai xuống bàn.

“Xem thử đứa con duy nhất mà chị công nhận đã những gì!”

Mẹ cúi đầu, toàn thân cứng đờ, nước mắt nhòe cả tầm .

Bà cố mở to mắt để đọc rõ từng dòng chữ.

Mỗi từ trôi qua, sắc mặt bà lại thêm phần trắng bệch.

Sau tấm kính, Lâm Ngữ nhạo:

“Đồ ngu. Con bà mà biết dùng súng sao? Bà thực sự tin một đứa bé tám tuổi có thể vô bắn chết cha mình à?”

“Đúng là đầu óc có vấn đề. Tôi chỉ đơn giản là bắn từ một góc khác cùng lúc đó, mà bà tin sái cổ.”

Lời giễu cợt ấy đập tan toàn bộ lý trí cuối cùng của mẹ.

Bà từ từ đặt bản cung khai xuống, mặc cho đội trưởng Trần dìu bà rời khỏi phòng.

“Không thoát án tử đâu.”

Đội trưởng Trần lạnh lùng tuyên bố về số phận đang chờ Lâm Ngữ.

Lần này, mẹ không còn phản ứng nữa, chỉ lặng lẽ gật đầu.

Tôi đứng một bên, thấy rõ khoảnh khắc bà… nhẹ nhõm thở phào.

Ngày hành quyết Lâm Ngữ ấn định là một tháng sau.

Trong suốt một tháng đó, mẹ sống như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Ngay cả khi nghe tin bị đình chỉ để điều tra, bà cũng chỉ khẽ gật đầu.

Ăn uống, ngủ nghỉ đều rất bình tĩnh.

Nhưng bà đã sút 20 cân.

Tôi biết, thực ra bà không ngủ nổi.

Đêm nào tôi cũng thấy khóe mắt bà ướt đẫm dưới ánh trăng.

Rồi cũng đến ngày Lâm Ngữ bị xử tử.

Hôm ấy, mẹ xin lại sợi dây chuyền của tôi từ đội trưởng Trần.

Bà lặng lẽ bước vào nghĩa trang, đứng trước mộ bố.

“Lão Lâm… xin lỗi .”

Giọng nhẹ bẫng bị gió cuốn đi.

Bà ngồi xuống bên mộ, rút con dao trong ngực ra.

Khoảnh khắc lưỡi dao đâm vào thân thể, thứ đã giam cầm linh hồn tôi bao năm dường như cũng buông lỏng.

Máu tuôn trào. Cơ thể mẹ ngày càng lạnh đi.

Khi sức mạnh giam giữ linh hồn tôi hoàn toàn biến mất…

Cũng là lúc mẹ trút hơi thở cuối cùng.

Mọi thứ… cuối cùng cũng chấm dứt.

Bố ơi… con thật sự… mệt mỏi quá rồi…

【Toàn văn kết thúc】

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...