Mệnh Ta Khắc Phu [...] – Chương 1

Mệnh ta kh.ắc phu phu quân của ta lại không h.ẹo kìa!!! (P1)

Tác giả: 棠小糖

Edit: Lynx

------------------

1

Ngày đầu tiên ta về Kinh Thành đã kh.ắc ch.ết vị hôn phu đầu tiên.

Con trai trưởng nhà Lễ Bộ Thượng Thư uống hoa tửu ở Xuân Phong lâu xong, bị ngã từ trên lầu xuống, đi chầu ông bà luôn.

Mặc dù ta chưa bao giờ gặp người này, ta tin chắc ta phải gánh cái danh kh.ắc phu này rồi.

Dựa theo cách của đám người trong phủ Thừa tướng thì...

"Mười năm đại tiểu thư không về Kinh Thành, Lý công tử nhà người ta vẫn sống rất tốt, tại sao vừa về đã x.ảy ra chuyện chứ?"

"Đã số mạng nàng ta không tốt lắm mà!"

"Xùy, cái gì mà đại tiểu thư chứ? Nếu phu nhân nhà chúng ta không thương nàng ta thì có lẽ nàng ta phải sống trong độc và phải ở vùng đất lạnh lẽo kh.ắc nghiệt đó đến cuối đời ấy chứ!"

Ơ này.

Ta đã rồi, ta sống một mình ở quê rất tốt cơ mà, ai mà ngờ người cha hời kia của ta lại ép ta ở lại đây đâu chứ?

Ông ta cố gắng thể hiện để mọi người thấy rằng, kế thê của ông ta là một người vô cùng rộng lượng.

Thật ra thân phận của ta ở phủ Thừa Tướng khá xấu hổ, vì mẹ ta là nguyên phối của cha ta.

Hai người vốn lớn lên trong gia đình nghèo khó nên cũng coi như là xứng đôi vừa lứa, cha ta lại thi đỗ Trạng Nguyên, bước một bước lên mây.

Có vẻ như, mẹ ta không hợp với những phu nhân nhà quyền quý ở Kinh Thành này lắm.

Không lâu sau mẹ ta qua đời, ta cũng bị đ.uổi về quê nhà, họ tuyên bố đưa ta về quê dưỡng bệnh, thật ra họ muốn ta phải nhường chỗ cho người khác.

Ta chẳng quan tâm lắm, dù sao ở quê nhà vẫn tự do tự tại, vui vẻ hơn khi ở Kinh Thành rất nhiều.

Cho nên sau khi quay về Kinh Thành, ta vô cùng chán nản.

Vị phu nhân hiện tại của cha ta xuất thân từ một gia tộc quyền quý, ngoài việc bà ta chỉ sinh một đứa con ra, thì chẳng thể tìm thấy một khuyết điểm nào khác.

Thậm chí, bà ta còn chu đáo nạp thêm mấy tiểu thiếp cho cha ta nữa cơ mà.

Nhưng qua bao nhiêu năm, vẫn không có thêm một đứa trẻ nào sinh ra cả.

cuối cùng cha ta cũng nhớ đến ta.

Ít nhất một đứa con như ta, cũng có thể gả đi với mục đích liên hôn mà!

Không ngờ hôn kỳ vẫn chưa ấn định, hôn phu của ta đã hẹo mất rồi.

Sau này cha ta lại giúp ta định thân với tiểu công tử phủ Trấn Nam Tướng quân, vị đó lại ngã xuống vách núi mà ch.ết trong lúc ra ngoài tranh tài săn bắn với những người khác.

Thanh danh "kh.ắc phu" của ta cũng vang vọng khắp Kinh Thành.

Vì thế ta quyết định lên núi bái phật để xua đi điềm xấu.

Chuyến đi này cũng có ích thật đấy, ngày hôm sau Hoàng Thượng đã hạ chỉ tứ hôn cho ta và tứ Hoàng tử.

Ta: "..."

Cả Kinh Thành này không ai không biết tứ Hoàng tử sinh ra đã yếu ớt, ai cũng hắn không thể sống qua tuổi hai mươi. Vì , dù hắn sở hữu một khuôn mặt đẹp trai rạng ngời suốt mấy năm nay vẫn chẳng có ai đồng ý gả cho hắn cả.

"Đại tiểu thư, chúng ta phải sao bây giờ! Lão gia và phu nhân lại đồng ý mất rồi!"

Ấu Lan là nha hoàn luôn bên cạnh và cùng ta trưởng thành, nàng ấy bắt đầu bồn chồn lo lắng: "Người gả đến đó khác gì đi thủ... phi phi phi! Vậy phải sao bây giờ?"

Ta an ủi nàng ấy: "Hoàng mệnh không thể trái mà. Hơn nữa thủ tiết trước hay sau cũng không khác biệt nhiều lắm đâu. Nghĩ tích cực lên nào, có khi ta chưa kịp gả qua, người đó đã ra đi trước rồi đấy."

Cố Chi Phương, chính là vị muội muội cùng cha khác mẹ với ta, vui vẻ đến chúc mừng: "Tướng mạo của tứ Hoàng tử chẳng khác nào thần tiên trên trời, tính cách ôn hòa tâm thái bao dung, chắc chắn tứ Hoàng tử sẽ đối xử tốt với tỷ tỷ. Muội muội hâm mộ tỷ tỷ lắm đó."

Ta: "Nếu muội hâm mộ như thì tỷ tỷ ta đây giữ lại vị trí bình thê cho muội muội nhé?"

Khuôn mặt nàng ta lập tức cứng đờ, sau đó nàng ta ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Có thể tứ Hoàng tử thân mang huyết mạch hoàng gia, nên hắn mới có thể sống sót đến lúc đại hôn.

Đêm phòng hoa chúc, ta nam nhân yếu đuối, đôi mắt đen như mực trước mặt mà rơi vào suy nghĩ miên man.

...

Ta nên đi nghỉ ngơi luôn nhỉ?

Nhưng ta chưa kịp nằm xuống, nam nhân kia đã nắm lấy cổ tay của ta trước.

"Nghe danh Cố đại tiểu thư đã lâu, xin Cố đại tiểu thư hãy cho ta một cơ hội "vui vẻ"."

Ta: ???

Ta do dự một lúc lâu: "... Tứ điện hạ, tất nhiên thần thiếp không có vấn đề gì cả, thân thể ngài yếu đuối như , hay là đêm nay... Hay là bỏ qua nhé? Giữ gìn sức khỏe quan trọng hơn."

Vân Cảnh im lặng một lúc, sau đó hắn nghiến răng nghiến lợi : "...Ta đang về chuyện kh.ắc phu. Ta luôn bị bệnh tật dày vò, phiền nàng giúp đỡ một chút."

2

Ta khó xử lắm đó.

Mặc dù hồi ở quê ta đã từng gi.ết rất nhiều lợn gà, ta chưa bao giờ gi.ết người cả!

Thêm vào đó nếu phu quân ch.ết ngay trên giường tân hôn của ta, thì sau này ta có muốn tái giá cũng sẽ rất bất tiện.

Ta rưng rưng nước mắt, nắm chặt lấy tay Vân Cảnh: "Điện hạ ngài ? Thần thiếp đã gả cho ngài thì tất nhiên sẽ ở bên cạnh ngài."

Ánh mắt Vân Cảnh khẽ , sau đó chậm rãi nhạt.

Ánh nến lay , nụ của nam nhân thật đẹp, sắc mặt hắn lại quá nhợt nhạt giống như một đóa hoa nhỏ mong manh khiến cho người ta cảm thấy thương xót.

"Cố đại tiểu thư dịu dàng hiền thục, lại trẻ trung như , sao ta có thể để nàng phải thủ tiết cả đời chứ."

Ta không hề có ý định tu.ẫn tán.g cùng hắn: "..."

Ta gằn từng tiếng: "Điện hạ, ngài là người có khí vận, chắc chắn ngài sẽ khỏi bệnh nhanh thôi."

Ít nhất cũng phải sống qua khoảng thời gian này cho ta!

Khó khăn lắm ta mới có thể rời khỏi phủ Thừa tướng, chỉ khi rời khỏi đó ta mới tận hưởng những ngày tháng vui vẻ không còn phải chịu đựng những ánh mắt u ám đó nữa.

Tuy Vân Cảnh là m.a ốm, cũng là m.a ốm hoàng gia đấy.

Chỉ cần hắn còn sống, thì ta vẫn giữ tôn nghiêm đúng không?

Để hợp với nguyên tắc ôm đùi ngày nào hay ngày đó, người Vương Phi như ta phải tròn bổn phận!

Miễn có thể cho nam nhân này vui vẻ, sau này hắn có tâm thì để lại cho ta nhiều bạc một chút là !

Nghĩ đến đây, mắt ta đỏ hoe nhỏ giọng : "Điện hạ, bây giờ ngài là người thân duy nhất của thần thiếp."

Người trong Kinh Thành đều biết chuyện xấu ở phủ Thừa tướng, khi nghe câu này họ có thể liên tưởng đến việc ta từng phải trải qua cuộc sống khốn khổ trong phủ Thừa tướng.

Bây giờ còn không giả vờ đáng thương thì đợi đến khi nào?

Vân Cảnh ngẩn người.

Một lúc sau hắn thở dài rồi chạm vào tóc ta.

"Chúng ta đã là phu thê rồi, ta sẽ bảo vệ nàng."

Ta chu đáo đắp chăn giúp hắn, lau nước mắt, mím môi với hắn.

"Điện hạ, ngài thật tốt."

...

Vân Cảnh là tứ Hoàng tử, phong hào Dực Vương, vì ta trở thành Dực Vương phi.

Những ngày ở vương phủ thật hạnh phúc.

Mỗi sáng ta đích thân sắc thuốc cho Vân Cảnh, buổi chiều ta sẽ đọc sách cùng hắn, buổi tối lại ấm giường cho hắn... tất nhiên là ý trên mặt chữ, ta chỉ là một công cụ hình người mà thôi.

Thân thể hắn rất kém, hơn nữa còn sợ lạnh, mới đầu thu mà đã phải dùng đến bình nước nóng.

Còn ta lớn lên trong một thôn nhỏ, những việc như trèo cây hay bắt chim cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi, nên thân thể ta vô cùng khỏe mạnh ấm áp như một cái lò lửa nhỏ.

Thế nên ta tự giác nhận nhiệm vụ ấm giường cho hắn.

Hắn thường ngồi yên trên chiếc ghế mềm đọc thơ cổ hoặc kinh phật, y phục trắng như tuyết và mái tóc đen nhánh của hắn tạo nên một vẻ đẹp tinh khiết giống như thần tiên không vướng bụi trần.

... Cũng giống kiểu thần tiên có thể quy tiên bất cứ lúc nào ấy.

Mỗi khi thấy cảnh tượng đó, niềm đam mê với sách y học của ta sẽ càng trở nên mãnh liệt hơn.

Mặc dù ta không mong đợi hắn sẽ bình phục hoàn toàn, hắn sống thêm ngày nào thì ta cũng có thể tận hưởng cuộc sống thêm ngày đó!

Ấu Lan vẫn lo lắng: "Nhưng cứ tiếp tục như cũng không phải là cách mà! Nếu tiểu thư có thể sinh một đứa con trai hoặc một đứa con , sau này chúng ta sẽ không phải lo lắng nữa rồi."

Ta đặt chiếc áo khoác đang may cho Vân Cảnh xuống, yên lặng liếc mắt nàng ấy.

"Điện hạ đối xử với ta rất tốt, sao ta có thể đặt ra cầu cao như cơ chứ? Không thích hợp lắm đâu."

Làm như khác nào đang khó Vân Cảnh đâu chứ?

Ấu Lan như sắp khóc đến nơi: "Nô tì biết sai rồi!"

Ta gật đầu, ta chưa kịp thêm điều gì đã nghe thấy một giọng ấm áp quen thuộc vang lên từ phía sau.

"Ngươi cũng đúng mà, sai chỗ nào chứ."

???

Ta đứng bật dậy, xoay người lại hắn.

"Điện, điện hạ?"

Vân Cảnh mặc y phục màu trắng đứng ở cửa mỉm .

Hắn dịu dàng hỏi lại: "Diệu Diệu muốn có một đứa con cũng là chuyện hợp hợp lý thôi mà, sao có thể coi là cầu cao chứ?"

Ta cảm thấy hơi lạnh gáy.

3

Trong phút chốc ta cảm thấy vô cùng bối rối.

Hừm... sao lại không tính chứ?

Nghĩ thì nghĩ thế, ta không dám ra đâu.

"Điện hạ?"

Ta bước đến nắm lấy bàn tay hơi lành lạnh của hắn, trong lòng lại càng cảm thấy lạnh hơn... nam nhân này đã đứng ở đây bao lâu rồi!

"Ấu Lan không hiểu chuyện, ngài đừng để ý."

Ta đặt tay hắn lên môi ủ ấm: "Sao ngài đến mà không một tiếng thế? Mùa thu đến rồi, những ngày này gió mạnh, ngài có thể bị cảm lạnh đấy."

Ta vừa vừa nháy mắt với Ấu Lan: "Còn không mau đi bưng cháo hạt sen lê tuyết ta nấu lên đây cho điện hạ."

Ấu Lan chạy nhanh như một làn khói.

Vân Cảnh ho khan vài tiếng, sắc mặt càng tái nhợt hơn: "Khụ, khụ khụ... Diệu Diệu cứ yên tâm đi, mặc kệ nàng muốn điều gì, bổn vương, khụ, chắc chắn bổn vương sẽ cố gắng hết sức... Khụ, khụ khụ..."

Tôi: "..."

Không phải chứ, ngài đã thành ra như rồi còn đòi cố gắng hết sức... Không có hy vọng gì nữa đâu... đúng không nhỉ?

Tứ Hoàng tử tôn quý cũng là một nam nhân, nếu những câu đó sẽ tổn thương lòng tự trọng của hắn mất, tất nhiên không thể rồi.

Ta thương mến thương nắm lấy tay hắn.

"Tất nhiên có con với điện hạ là một chuyện tốt, dù sao đi nữa điện hạ mới là người quan trọng nhất trong lòng Diệu Diệu."

Chậc.

Cuộc sống thật không dễ dàng mà, diễn xuất của Diệu Diệu quá tuyệt vời.

Lông mi Vân Cảnh khẽ đậy, để lộ đôi mắt đen sâu thẳm.

Một lúc lâu sau, hắn mới mỉm : "Diệu Diệu lời phải giữ lấy lời đấy."

Ta vội vàng gật đầu.

Phu quân tôn quý của ta, đùi của ta, chỗ dựa vững chắc của ta, tất nhiên trên đời này chẳng có ai quan trọng hơn ngài ấy cả!

Mọi người trong vương phủ đều biết ta và tứ Hoàng tử vô cùng ân ái.

Thậm chí tin tức này còn truyền về phủ Thừa tướng.

Vì hôm nay Vân Cảnh đã đi cùng ta đến tham gia yến tiệc mừng thọ của cha ta.

Cha ta là Thừa tướng thật đấy, dù sao Vân Cảnh cũng là một Hoàng tử có tước vị, việc hắn hạ mình đến tham dự yến tiệc cùng ta cũng coi như là... giữ mặt mũi cho ta!

Suốt buổi thọ yến, sắc mặt Cố Chi Phương không tốt cho lắm.

Cho đến khi mẹ nàng ta là Tưởng thị vô nhắc đến hôn ước giữa nàng ta và Thái tử, thì nàng ta mới mỉm , đôi mắt lại lộ vẻ đắc ý.

Đúng , nàng ta vừa mới định hôn với Thái tử Vân Minh, nàng ta sắp trở thành Trắc phi của Thái tử.

Nàng ta khanh khách : "Tỷ tỷ và Dực Vương điện hạ cầm sắt hòa minh, thật sự khiến người khác ghen tỵ mà. Sau này muội muộn và Thái tử điện hạ cũng có thể như thì tốt rồi."

Ta đặt đũa xuống, cẩn thận suy nghĩ một lát rồi mới ngại ngùng : "Vậy... Thấm Dương Quận chúa phải sao bây giờ?"

Thấm Dương Quận chúa là trưởng nữ của Yến Vương - Vương Gia khác họ duy nhất của Đại Hạ, nàng ấy có thân phận tôn quý không kém gì một Công chúa.

Hơn nữa nàng ấy cũng là Thái tử phi tương lai.

Trong phút chốc sắc mặt Cố Chi Phương cứng đờ lại, nàng ta cố gắng chữa lại: "Không phải đâu. Muội muội không hề có ý định tranh giành với Thấm Dương Quận chúa! Muội, muội chỉ muốn hầu hạ Thái tử điện hạ thật tốt, giống như tỷ tỷ hầu hạ Dực Vương điện hạ đó, tuy hai người mới quen biết trong một khoảng thời gian ngắn cảm của hai người lại rất tốt."

Hả?

Nàng ta đang cố ám chỉ rằng ta cố ý lấy lòng Vân Cảnh, và cảm giữa chúng ta cũng chỉ là giả vờ thôi đúng không?

Sự thật đúng là như thế, nàng ta ra trước mặt mọi người như thế này cũng không tốt lắm đâu.

Ta đặt đũa xuống, nín thở khiến gương mặt hơi ửng hồng, lại ngượng ngùng Vân Cảnh.

"Điện hạ... rất đẹp."

Mọi người đều biết, Vân Cảnh giống mẫu phi của hắn, đích thật là người đẹp nhất trong số các Hoàng tử.

Còn Thái tử Vân Minh, ừm... Hắn ta rất giống Đương Kim Thánh Thượng, trông có vẻ khá là cứng cáp.

Ta nàng ta bằng ánh mắt chân thành: "Nhưng mà cảm cũng có thể nuôi dưỡng, về lâu về dài, tất nhiên cảm sẽ càng sâu sắc hơn."

Các đường nét trên mặt Cố Chi Phương hơi biến dạng.

Hình như Vân Cảnh ngồi bên cạnh lại khẽ một tiếng.

------------------

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...