Mèo Về Từ Bóng [...] – Chương 8

15.

Khi đã quyết tâm thì Vạn Dịch Ương cũng rất có chí.

Chỉ mất mười ngày, ta đã dựng xong khung nhà.

Anh cầm một cuốn sổ nhỏ ghi chép chi tiêu.

Chiều nào cũng tới nhà tôi báo cáo hôm nay tiêu bao nhiêu, tiến độ xây nhà ra sao.

Thời gian trôi qua,

mấy bà mai trong làng bắt đầu bàn ra tán vào:

“Giờ đàn ông con trai là sao nhỉ? Tay chân đầy đủ mà không chịu đi , chỉ biết ăn bám phụ nữ.”

Họ cứ tưởng Vạn Dịch Ương là “trai bao” thứ hai tôi nuôi theo tháng.

Bị lời của họ đâm trúng tim, Vạn Dịch Ương chẳng dám cãi một câu.

Dù sao… ta từng đúng là như thế.

Thoáng cái đã một tháng trôi qua.

Tôi phải đưa Cotton quay lại thành phố B để tái khám.

Vạn Dịch Ương biết , liền mượn xe của trưởng thôn, đích thân đưa tôi đến nhà ga cao tốc mới xây.

“Tri Ý, sẽ đợi em quay lại ở đây.”

“Anh sẽ hoàn thành ngôi nhà, cũng sẽ sửa hết những thói hư tật xấu trên người mình…”

Anh ta còn định tiếp thì điện thoại tôi vang lên.

Người gọi đến là Chu Hạc.

Ngay khi thấy tên hiện lên màn hình, sắc mặt Vạn Dịch Ương lập tức sầm lại.

Nhưng tôi chẳng hề che giấu, ngang nhiên bắt máy trước mặt ta.

“Bác sĩ Chu, vâng, tôi đang chuẩn bị lên tàu rồi.”

Mỗi câu trả lời của tôi khiến sắc mặt Vạn Dịch Ương càng lúc càng u ám.

Đến khi tôi đồng ý để Chu Hạc tới nhà ga đón mình, môi ta đã tái nhợt.

Nhưng… liên quan gì đến tôi chứ?

Lúc còn nhau, ta cũng từng để Tô Uyển Ninh ôm, tựa vào lòng mình kia mà.

Giờ biết khó chịu rồi?

Đáng đời.

Tôi cúp máy, xoay người chuẩn bị rời đi.

Vạn Dịch Ương lại kéo hành lý tôi lại:

“Tri Ý, lúc đó em nếu nhà xây xong thì sẽ cho một cơ hội… Không phải dối đấy chứ?”

“Nếu nghi ngờ thì cứ quay về kiểm tra.”

“Anh không đi.”

Vạn Dịch Ương dạo gần đây rám nắng hơn trước, ánh mắt lại tràn đầy hy vọng, cùng tiến độ xây nhà từng chút một mà tăng lên.

Tôi lười ta, cũng chẳng buồn dỗ dành.

Lên tàu rồi, tôi gửi tin nhắn cho trưởng thôn:

“Cháu đã ký hợp đồng rồi, phần đất đó bác cứ tự sắp xếp nhé.”

Trưởng thôn trả lời rất nhanh:

“Tốt quá cháu Thẩm ơi, trong làng chỉ còn mỗi cháu chưa ký thôi. Bác còn tưởng cháu không định ký nữa. Nhưng mà cháu bán đất cho chính phủ rồi, thế cái cậu đang xây nhà trên đó tính sao?”

Tính sao à?

Tôi nhấn gửi:

“Không liên quan gì đến cháu.”

16.

Mười ngày sau, xe ủi đến.

Hôm đó, tôi với thân phận bà chủ phòng khám thú cưng, ngồi trong phòng chờ VVIP của bệnh viện, hứng thú bật màn hình camera gần khu đất mà tôi đã lắp trước khi rời đi.

Vạn Dịch Ương bám trụ trước căn nhà đang dần hình thành, chết cũng không chịu rời đi.

Anh ta phát điên, chắn trước chiếc xe to gấp mười lần thân người mình, gào lên:

“Tôi là con trai độc nhất của tập đoàn Vạn thị! Đây là nhà của tôi! Ai cũng không vào!”

Mọi người xung quanh xì xào bàn tán:

“Gì mà tập đoàn Vạn thị? Không phải là tiểu bạch kiểm con bé Thẩm bao nuôi à?”

“Đúng đó, ngày thường keo kiệt thấy ghê, mua bao xi măng còn mặc cả, đòi thiếu gia à? Nói dối không sợ gió thổi lệch miệng à.”

Tài xế xe ủi ban đầu còn hơi do dự.

Nhưng nghe xong lời dân làng, liền nổ máy:

“Tôi không quan tâm là gì, tránh ra ngay, không nhà đổ đè chết thì đừng trách tôi.”

Chỉ mất mười giây, xe ủi đã biến toàn bộ tâm huyết của Vạn Dịch Ương thành bình địa.

Cũng giống như cái lần ta ngồi trong quán bar xa hoa, mắt không chớp, để Lý Lâm và Tô Uyển Ninh gọi cả đống rượu.

Trước sau cũng chỉ mất chưa đến ba mươi giây.

Cát bụi bay mù mịt.

Vạn Dịch Ương — người từng dốc hết tâm huyết vì ngôi nhà đó — trơ mắt tất cả sụp đổ.

Cuối cùng, ta cũng hiểu.

Giữa tôi và ta, thật sự không còn gì nữa rồi.

Anh quỳ gục xuống đất, nước mắt đầy mặt:

“Thẩm Tri Ý, Thẩm Tri Ý…”

Đau đến mức chẳng gì, chỉ còn biết gọi tên tôi lặp đi lặp lại, như đang chất vấn tôi vì sao lại chơi xỏ ta.

Nhưng tôi là Thẩm Tri Ý mà.

Cả đời này, chuyện gì cũng tính toán rõ ràng, chỉ cầu sống cho đã.

Đằng sau chợt vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Là Chu Hạc — con người cuồng việc ấy — hôm nay lại tan sớm.

Anh tôi bằng ánh mắt dịu dàng, giọng ôn hòa đầy tôn trọng:

“Em đói chưa? Anh nghe có nhà hàng mới mở khá ngon, hôm nay đi thử nhé?”

“Được.”

Tôi vui vẻ đồng ý, quay đầu ra bầu trời xanh thẳm bên ngoài, nhẹ nhàng nở một nụ đầy cảm .

Cuộc sống mới, tôi đến rồi.

(Hết)

Phiên ngoại | Góc của Vạn Dịch Ương

“Đừng mà! Đừng nhà của tôi!”

Ngày thứ bảy sau khi nhà bị san bằng, tôi lại giật mình tỉnh dậy từ cơn ác mộng.

Từng cơn đau thắt nhói lên trong tim.

Khung cảnh hoang tàn cứ quanh quẩn trong đầu, như thể nó là biểu tượng cho tương lai giữa tôi và Tri Ý.

Tôi không muốn tin là chúng tôi đã kết thúc.

Rõ ràng, Thẩm Tri Ý tôi nhiều đến thế.

Trời ngoài cửa sổ còn chưa sáng.

Tôi đứng trước đống đổ nát ngẩn người một lúc, cuối cùng quyết định rời khỏi nơi khiến tôi đau lòng này…

…đi tìm lại Thẩm Tri Ý.

ấy muốn trừng tôi, hành hạ tôi thế nào cũng .

Chỉ xin một điều duy nhất:

Đừng chia tay.

Máy bay vừa hạ cánh,

Tôi lập tức bật lại điện thoại — thứ vẫn luôn tắt trong suốt thời gian qua.

Ngay tức thì, hàng loạt cuộc gọi dồn dập đổ vào:

Lý Lâm Tô Uyển Ninh, ba mẹ tôi, rồi đủ thể loại bè rượu chè ăn chơi…

Chỉ duy nhất không có Thẩm Tri Ý.

Phải rồi, sao lại có thể là Thẩm Tri Ý chứ?

Cô ấy đến căn nhà chúng tôi cũng không thèm, sao có chuyện khi nhà sập lại chủ gọi cho tôi?

“Dịch Ương?” — Đúng lúc đó, cuộc gọi của Tô Uyển Ninh đến.

Vừa bắt máy, chưa kịp lên tiếng, đầu dây bên kia đã vang lên giọng mừng rỡ của ta:

“Dịch Ương! Cuối cùng cũng nghe máy rồi, có biết dạo này em lo cho đến thế nào không?”

“Anh đang ở đâu? Em đến tìm nhé?”

Trước kia, tôi từng rất thích giọng của Tô Uyển Ninh.

Thấy nó dịu dàng, ấm áp hơn nhiều so với Thẩm Tri Ý — người luôn dè sẻn đến mức chẳng dám gọi điện, chỉ biết lên mạng gõ số 1 để biểu thị “em đang đây”.

Nhưng lúc này, đầu tôi như bị khoan một lỗ, ta một câu là tôi phát điên một câu.

“Cô có việc gì không?” — Tôi buột miệng, lạnh lùng.

Tô Uyển Ninh im lặng vài giây, sau đó dịu giọng xuống:

“Dịch Ương, em biết vừa chia tay, chưa quen, mà…”

“Tôi chưa hề chia tay!”

Lần đầu tiên tôi lớn tiếng cắt ngang lời phụ nữ, lông mày nhíu chặt lại:

“Tô Uyển Ninh, từ giờ đừng tìm tôi nữa.”

“Chuyện giữa tôi và Thẩm Tri Ý thành ra như , gần như là lỗi của .”

“Nếu còn muốn với tôi, thì cùng tôi đi xin lỗi ấy. Cotton là mèo của ấy, chuyện đó chúng ta đều sai rồi.”

Im lặng.

Một lúc sau, khi sự im lặng khiến tôi bực bội đến cực điểm — ta cuối cùng cũng lên tiếng:

“Nếu điều đó khiến vui, thôi.”

Giữa tôi và Thẩm Tri Ý có quá nhiều chuyện cần giải quyết.

Tôi muốn từng bước xử lý.

Nhưng tôi không ngờ rằng — khi tôi tốn đủ công sức để tìm ra tin tức của ấy, thì đã trở thành của người khác.

Người đàn ông đi cạnh ấy rất quen.

Là bác sĩ thú y tôi từng thấy dưới lầu nhà .

Quả nhiên là hắn có ý đồ!

Qua lớp kính nhà hàng, tôi thấy hắn kéo ghế cho , hai người vừa vừa chọn món.

Trong lúc chờ phục vụ mang đồ ăn lên, hắn ta còn giúp tráng bát đũa từng cái một.

Nhưng rõ ràng, việc đó vốn dĩ là của tôi!

Cơn ghen điên cuồng bùng lên trong ngực, tôi đạp cửa xông vào, giật lấy bát đũa trên tay hắn ném xuống đất.

“Thẩm Tri Ý!”

Lời trách móc tôi chuẩn bị sẵn nghẹn lại nơi cổ họng khi đối diện với ánh mắt ghét bỏ của ấy:

“Cô… không thể như .”

Tôi gần như gục xuống, quỳ một chân trước mặt :

“Tôi chưa đồng ý chia tay! Cô không thể vừa dứt ra đã ở bên người khác!”

Tô Uyển Ninh chậm rãi bước vào nhà hàng Tứ Xuyên, khoanh tay, hít một hơi ghét bỏ rồi bịt mũi lại.

“Nơi này mà cũng có người ăn à?”

Cô ta liếc Thẩm Tri Ý, giọng chua cay:

“Cô rời khỏi Dịch Ương rồi, trình tiêu dùng xuống cấp quá nhỉ?”

Tôi đưa ta tới là để xin lỗi, không phải kiếm chuyện.

“Tô Uyển Ninh!” — Tôi gắt lên, định chặn miệng ta.

Nhưng Thẩm Tri Ý lại lạnh:

“Đúng là không sánh với đẳng cấp của rồi.”

“Cô trộm mèo của tôi, còn coi người đàn ông tôi vứt bỏ như báu vật…”

“Cô đến đây để dương oai diễu võ, chứng minh đã vượt qua bài kiểm tra của nhà họ Vạn, đủ tư cách dâu nhà họ rồi chứ gì?”

Người đàn ông tôi vứt bỏ?

Cô ấy vứt bỏ tôi?

Câu phát ra từ chính miệng khiến tôi choáng váng, trời đất đảo lộn.

Nhưng Tô Uyển Ninh còn chưa dừng lại:

Đôi môi đỏ thắm mở ra không ngừng:

“Nhà họ Tô và nhà họ Vạn hiểu rõ nhau. Tôi ở bên Dịch Ương đâu phải vì tiền, mà là vì… .”

“Tình ?” — Thẩm Tri Ý bật , nắm tóc tôi kéo khỏi đầu gối , đẩy ra:

“Cô xem, ta thật không?”

tôi như một cục rác. Chắc chắn là ghen rồi.

Nhưng Tô Uyển Ninh vẫn không ngừng lảm nhảm:

“Dịch Ương chỉ bị che mắt nhất thời thôi, qua thời gian ấy sẽ tôi.”

“Chúng tôi mới là trời sinh một đôi, là kết hợp hoàn hảo. Còn , Thẩm Tri Ý, thậm chí chẳng đáng để gọi là trò …”

“Bốp!”

Tôi tát ta một cái. Không hề do dự.

Tức giận và sợ mất Thẩm Tri Ý khiến tôi ra tay như vô thức:

“Câm miệng!”

Tô Uyển Ninh bị đánh lệch mặt, tôi như nhiễm độc, gương mặt méo xệch đầy oán hận.

“Vạn Dịch Ương, dám đánh tôi?!”

“Lớn bằng từng này chưa ai dám đánh tôi cả!”

Tôi bàn tay mình, có một giây bối rối.

Nhưng rất nhanh, Tô Uyển Ninh lao tới cấu xé tôi.

Móng tay sắc nhọn rạch một đường dài trên mặt tôi.

Cô ta gào rống, chẳng còn chút nào là dáng vẻ “thiên kim tiểu thư”.

Tôi mệt mỏi đẩy ta ra, không ngờ ta loạng choạng ngã vào phục vụ đang bưng đồ.

Một khay lẩu dầu sôi đỏ rực đổ thẳng lên nửa người Tô Uyển Ninh.

Cô ta thét lên trong đau đớn và hoảng loạn:

“Aaaa! Nước! Mau đưa tôi nước!!”

Chuyện rối tung rồi.

Tôi biết, ta không bao giờ xin lỗi Thẩm Tri Ý.

Tôi cố lấy lại bình tĩnh, quay người lại:

“Tri Ý, thật sự biết lỗi rồi. Chuyện ngôi nhà, em đã trừng quá đủ.

Chúng ta có thể bắt đầu lại không?”

“Anh Vạn.” — Nhưng người đứng chắn trước mặt tôi là bác sĩ thú y chết tiệt ấy.

Hắn chắn chặt lấy Thẩm Tri Ý sau lưng, giọng bình thản mà mỉa mai:

“Tri Ý đã là tôi.”

“Giữa chúng tôi không cần kiểm tra, cũng chẳng có lừa dối hay phản bội. Chúng tôi sẽ bên nhau tốt đẹp.”

“Anh… không còn cơ hội nữa.”

Hắn rút ví ra, đưa cho phục vụ một tờ tiền:

“Còn …”

“Tiền thanh toán, tôi để ở đây rồi.”

“Mày!” — Tôi muốn đẩy hắn ra.

Nhưng không chỉ lần này.

Từ sau nhà hàng Tứ Xuyên hôm đó, mỗi lần tôi tìm Thẩm Tri Ý, tên bác sĩ tên Chu Hạc đó đều chắn trước, không cho tôi ấy dù chỉ một cái.

Một năm…

Hai năm…

Rồi ba năm trôi qua.

Nhưng nỗi đau mất đi Thẩm Tri Ý vẫn chưa từng nguôi, ngược lại càng lúc càng như phát rồ.

Đặc biệt là sau khi tôi cưới Tô Uyển Ninh, nỗi đau đó khiến tôi mất ngủ, không ăn nổi gì.

Phải, tôi đã cưới ta.

Vì nồi lẩu dầu đỏ rực đó hủy khuôn mặt — thứ ta từng tự hào nhất.

Nhà họ Tô lại áp lực dữ dội lên nhà tôi.

Tôi đành thỏa hiệp.

Nhưng trong cuộc hôn nhân này, không ai hạnh phúc.

Tô Uyển Ninh ngày nào cũng chỉ vào vết sẹo trên người, gào lên như điên:

“Đẹp không?! Tôi còn đẹp không?!”

Cô ta lột sạch đồ, lao vào người tôi, xé rách áo tôi:

“Lên giường với tôi, ngay bây giờ, không thì tôi sẽ tìm Thẩm Tri Ý, hủy hoại ta như tôi!”

Tôi không muốn đụng vào ta.

Mỗi lần tôi bỏ đi, ta lại đập mọi thứ trong nhà.

Mệt rồi, ta lên.

Cười rằng tôi đáng đời.

Cười rằng tôi đã hủy ta, cũng tự hủy chính mình.

Cô ta muốn kéo tôi chết chung. Và ta đã thành công.

Năm thứ hai sau khi cưới. Trong một lần nữa bị Tô Uyển Ninh tấn công, tôi buông xuôi phản kháng…

Cô ta đẩy tôi từ tầng 16 xuống.

Và ngay khi tôi ngã xuống, ta cũng lao theo.

“Vạn Dịch Ương! Anh tưởng chết là xong à? HAHAHA… Anh hủy tôi, tôi cũng phải hủy !”

Trước khi mất hết ý thức, tôi chợt thấy mình hạnh phúc.

Xương gãy, nội tạng vỡ, máu me lênh láng — chẳng gì ngăn suy nghĩ ấy.

— Cái chết của tôi sẽ lên báo.

Cho dù tôi không thể gặp lại Thẩm Tri Ý, ấy cũng sẽ biết tin.

Có lẽ, ấy sẽ mỉm một chút.

Đó là lần chuộc lỗi cuối cùng của tôi.

(Hết)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...