Minh Châu Trở Lại – Chương 1

Mẹ thiên vị, bán tôi cho bọn buôn người để cứu chị .

Mười lăm năm sau, tôi trở thành thiên kim hào môn, còn bà ta lại là giúp việc trong nhà tôi.

Bà ta nhảy ra trước mặt tôi, lớn tiếng:

"Giờ mày giàu rồi, phải nuôi tao!"

Tôi bật :

"Mẹ đoán xem, bán con thì bị bao nhiêu năm tù?"

1

Mẹ đổ bệnh, tôi lập tức xin nghỉ phép, bay suốt đêm về nhà.

Người ra đón là trai tôi, tôi nôn nóng hỏi:

"Chuyện gì xảy ra ? Vài hôm trước em còn gọi video, thấy mẹ đang uống trà chiều với mấy quý bà cơ mà, sao lại đổ bệnh đột ngột thế?"

Anh tôi liếc tôi một cái:

"Bà giúp việc hầm tổ yến quá hạn cho mẹ ăn."

Tôi nhíu mày:

"Dì Lâm sao lại bất cẩn thế?"

"Chị Trương sức khỏe yếu, mẹ bảo nghỉ hưu sớm để tĩnh dưỡng rồi. Người mới này tới chưa nửa năm, vẫn chưa quen việc."

"Nửa năm rồi mà còn chưa quen?" Tôi bĩu môi, giọng bực dọc.

"Mẹ vốn thể trạng yếu, chắc khó chịu lắm."

Anh tôi châm chọc:

"Yên tâm đi, thấy em là mẹ hết bệnh ngay."

Tôi lập tức nở nụ tươi rói:

"Đương nhiên rồi, mẹ thương em nhất mà!"

Đúng lúc đèn đỏ, trai tôi đưa tay xoa đầu tôi, cưng chiều:

"Dĩ nhiên thương rồi, em là công chúa nhỏ của nhà mình mà."

Càng gần đến nhà, tôi càng chắc chắn hơn với quyết định của mình:

"Anh à, em không muốn ra nước ngoài học nữa."

"Em chắc chứ?"

"Ừ, em muốn ở gần mẹ, gần nhà hơn."

"Được thôi, sẽ lo cho công chúa nhỏ chu đáo mọi thứ."

Nửa tiếng sau, cuối cùng tôi cũng về đến nhà.

Chưa kịp quan tâm đến hành lý, tôi đã chạy vội lên lầu:

"Mẹ ơi, con về rồi… Á!"

Vừa định đẩy cửa phòng mẹ ra thì cánh cửa lại bất ngờ bị mở từ bên trong — trán tôi không kịp tránh, đập thẳng vào cửa một cái rầm.

Đau đến mức nước mắt rơi luôn.

"Cô là ai , đi đứng kiểu gì thế, không đường à!"

Giọng này... sao mà quen thế?

Là... "Minh Châu!"

Ngay lúc tôi còn đang hoảng loạn vì nghe thấy giọng cả đời này không muốn gặp lại.

Mẹ tôi đột ngột lao tới, ôm chầm lấy tôi.

Giọng mẹ đầy lo lắng, kéo tôi ra khỏi vực sâu hoảng hốt:

"Để mẹ xem nào, có bị thương nặng không? Đừng sợ Minh Châu, mẹ đưa con đi bệnh viện!"

"Mẹ, con không sao, chỉ hơi đau chút thôi, không cần đi bệnh viện đâu ạ."

"Thật không gạt mẹ chứ?"

"Làm sao Minh Châu lại dám lừa mẹ !"

"Con bé ngốc này từ nhỏ đã dễ chịu thiệt, để hôm nào mẹ đi thắp hương thêm, bỏ nhiều tiền dầu hơn, nhất định phải phù hộ cho Minh Châu của mẹ cả đời bình an, suôn sẻ."

Mẹ xoa đầu tôi đầy thương, ánh mắt tôi tràn đầy xót xa và trìu mến.

Người vừa đâm vào tôi — lúc này đang đứng bên cạnh — lại tôi chằm chằm bằng ánh mắt đầy căm ghét và khinh bỉ.

Ánh mắt đó… giống hệt như mười lăm năm trước.

Tôi nhận ra ta.

ta cũng nhận ra tôi.

2

Tôi sinh ra là vì chị .

Chị mắc bệnh bạch cầu.

Để chữa trị cho chị, bố mẹ ruột tôi chẳng ngại bán hết tài sản, nợ nần chồng chất.

Bác sĩ cách tốt nhất là dùng máu cuống rốn — thế là tôi ra đời.

Nhưng sự ra đời của tôi lại không cứu chị.

Từ hy vọng của cả gia đình, tôi biến thành nỗi thất vọng.

Mẹ tôi thậm chí hận tôi đến tận xương tủy.

Năm tôi bảy tuổi, cuối cùng chị cũng tìm người hiến tủy phù hợp, người đó lại từ chối hiến.

Không biết bằng cách nào, mẹ tìm thông tin liên lạc của người đó.

Tôi không rõ bà ta đã gì, chỉ biết sau đó mẹ cầm tiền trở về, lạnh lùng thu dọn đồ đạc cho tôi, và trong đêm, đem tôi "giao" cho một ông già.

Bà ta :

"Con ranh này, coi như mày cũng có chút giá trị, không uổng công tao sinh ra mày."

Người đàn ông đó — chính là cha của người hiến tủy cho chị tôi.

Về đến nhà ông ta, tôi mới biết điều kiện để đổi lấy tủy là… tôi phải gả cho đứa con trai thiểu năng của ông ấy.

Tôi vùng vẫy, phản kháng đến tuyệt vọng:

"Mẹ cháu sẽ không bỏ rơi cháu đâu! Cháu muốn về nhà, cháu không muốn vợ của một đứa ngốc!"

Ông già đó tát tôi mấy cái liên tiếp, mặt lạnh như sắt, gằn:

"Mẹ mày không những bỏ mày, còn đòi tao thêm hai trăm ngàn đấy!"

Tôi không tin.

Nhưng sâu trong lòng, tôi biết rõ… đó là sự thật.

Vì chị , mẹ tôi đã bán tôi đi.

Bà ta nằm mơ cũng không ngờ rằng sẽ có một ngày — bà phải khom lưng quỳ gối, sống nhờ dưới tay tôi.

Hôm đó, bà ta va vào tôi, mẹ tôi tức giận đòi đuổi việc.

Lâm Phượng Chi lập tức quỳ sụp xuống đất:

"Phu nhân, tôi sai rồi, thật sự không phải cố ý. Tôi rất cần công việc này… xin bà… tôi còn một đứa con bị bệnh cần chăm sóc…"

Hèn chi một người kiêu ngạo như Lâm Phượng Chi lại cam lòng đi bảo mẫu, thì ra là lại vì “con bảo bối” của bà ta.

"Mẹ, để con xử lý. Mẹ đi nghỉ ngơi đi ạ."

Mẹ tôi lo lắng tôi:

"Con vẫn là trẻ con, sao hiểu mấy chuyện lớn thế này?"

Tôi suýt bật .

Tôi đã hai mươi tuổi rồi.

Xử lý một người giúp việc phạm lỗi mà thôi, đâu phải phóng tên lửa lên trời?

Tôi đưa mẹ về phòng nghỉ rồi quay sang bảo Lâm Phượng Chi xuống lầu, tránh ồn ảnh hưởng đến bà.

Lâm Phượng Chi không quỳ nữa, thậm chí còn bày ra dáng vẻ bề trên.

Bà ta nghĩ tôi vẫn còn là đứa trẻ năm xưa sợ bà ta, tưởng tôi gọi bà ta xuống là để giúp đỡ.

"Xem ra mày cũng còn chút lương tâm. Cũng đúng thôi, nếu không có tao, gì mày có vinh hoa như hôm nay?"

Tôi hờ hững liếc mắt , lạnh giọng đáp:

"Phải rồi, tôi thật sự nên cảm ơn bà đấy."

Lâm Phượng Chi càng nước, giành lấy ly cà phê người giúp việc pha cho tôi, uống một ngụm:

"Chị mày sức khỏe yếu, nếu còn chút lương tâm thì đưa nó ra nước ngoài chữa trị đi. Bao năm qua nó khổ sở như , đều là lỗi của tao vì không cho nó một cơ thể khỏe mạnh…"

Tôi nheo mắt, bà ta đầy giễu cợt.

Rõ ràng bà ta những năm qua sống chẳng dễ dàng gì — người gầy trơ xương, mặt đầy nếp nhăn, cả người đầy u uất.

"Những năm qua, bà cũng cực nhỉ?"

Lâm Phượng Chi mắt lập tức đỏ hoe:

"Năm xưa vất vả lắm mới tìm người hiến tủy phù hợp, ai ngờ lại tái phát. Vì chạy chữa cho chị mày, tao vất vả khắp nơi, bao nhiêu năm rồi không có một đêm ngủ yên..."

Tôi .

Cười rất vui.

Thậm chí chỉ thiếu nước vỗ tay khen ngợi:

"Nhìn thấy bà sống khổ sở thế này, tôi thấy vui lắm."

"Mày! Dư Đa Đa, mày có ý gì? Mày không chữa bệnh cho chị mày? Nó là chị ruột của mày đấy! Sao mày có thể vô ơn bạc nghĩa như ?!"

Vừa xong, bà ta lao đến định tát tôi.

Nhưng tôi đâu còn là đứa trẻ năm xưa — đứa bé khát khao mẫu tử mà không dám phản kháng nữa.

Tôi giật lấy ly cà phê trong tay bà ta, chiếc cốc sứ xương tinh xảo nện thẳng lên đầu.

Rầm!

Cà phê nóng hổi theo trán bà ta chảy xuống, nhỏ giọt từng dòng.

Vừa đau vừa nhếch nhác.

"Tôi không phải Dư Đa Đa. Tôi tên là Thẩm Minh Châu!"

Trong mắt bà ta, tôi chỉ là kẻ dư thừa không thể cứu chị .

Nhưng với nhà họ Thẩm, tôi là viên minh châu trong lòng bàn tay.

"Tôi mặc kệ tên gì! Tóm lại nếu không chữa bệnh cho chị , tôi sẽ công khai hết với truyền thông! Để xem người ta sẽ gì khi biết vứt bỏ mẹ ruột để sống vinh hoa phú quý!"

Lâm Phượng Chi trừng mắt độc ác, dằn mặt tôi bằng giọng đe dọa.

Tôi nhếch môi:

"Tốt thôi, bà cứ đi. Tôi cũng đang tò mò, xem tội bán con thì ngồi tù bao nhiêu năm."

4

Tôi không còn là bé yếu ớt, khát khao mẹ như mười lăm năm trước nữa.

Mười lăm năm qua, tôi lớn lên trong vòng tay thương của nhà họ Thẩm — họ cho tôi biết rằng, tôi có quyền một đứa trẻ tùy hứng.

Cũng chính họ, đã trao cho tôi dũng khí và sức mạnh để phản kháng.

Tôi mãi không quên ngày sinh nhật 18 tuổi, ba mẹ và trai từ bên kia bán cầu bay đến Anh chỉ để mừng sinh nhật tôi.

Họ đã :

"Chúng ta là chỗ dựa mãi mãi của con."

"Bán con á? Dư Đa Đa, mày sống sung sướng nên lú lẫn rồi à? Tao là mẹ mày, muốn bán mày cho ai thì bán!"

Lâm Phượng Chi vẫn giữ nguyên cái bản mặt ngu muội như xưa.

Sự ngu muội của bà ta khiến tôi không thể hiểu nổi — một người như sao lại có thể trở thành giáo viên tiểu học?

Tôi bình tĩnh :

"Tôi đã ghi âm rồi."

Với Lâm Phượng Chi, tôi từ lâu đã không còn một chút kỳ vọng nào nữa.

Hồi nhỏ, lúc mẹ mới đưa tôi về nhà, tôi thường xuyên mất ngủ mỗi đêm vì ám ảnh những ký ức bị Lâm Phượng Chi ngược đãi.

Mẹ liền nghỉ việc, toàn tâm toàn ý ở bên tôi.

Bao nhiêu đêm liền, mẹ thức trắng để ôm tôi trong vòng tay, nhẹ nhàng vỗ lưng và thì thầm bằng giọng còn dịu dàng hơn cả ánh trăng ngoài cửa sổ:

"Con , đừng sợ. Mẹ ở đây với con."

Người mẹ bây giờ — mới chính là mẹ của tôi suốt cuộc đời này.

Còn Lâm Phượng Chi trước mặt, chỉ là nghi phạm từng bán con ruột cho bọn buôn người!

"Để xem cảnh sát gì về việc bà có quyền bán con mình hay không!"

"Mày… mày dám à?!"

Nhìn thấy chiếc điện thoại trong tay tôi, Lâm Phượng Chi cuối cùng cũng hốt hoảng thật sự.

Bà ta lao đến, định giật lấy điện thoại.

Tôi nhanh tay giấu nó ra sau lưng, rồi tiện đà tung một cú đá vào bụng bà ta.

Bà ta lập tức ngã vật ra sàn, gào khóc om sòm:

"Giết người rồi! Có ai không, cứu tôi với! Con tôi định mẹ ruột đây này!"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...