"Minh Châu, có chuyện gì ?!"
Nghe thấy tiếng , mẹ tôi hốt hoảng chạy vào, tưởng tôi bị sao.
Câu của Lâm Phượng Chi khiến mẹ tôi khựng lại một chút.
Vài giây sau, như thể đã hiểu ra điều gì đó, mắt mẹ đỏ hoe.
Tôi chỉ một câu:
"Con quyết định sa thải Lâm Phượng Chi."
Mẹ không gì thêm về chuyện đó, tôi rõ ràng cảm nhận không khí trong nhà mấy hôm nay có gì đó khác lạ.
Đặc biệt là mẹ — bà cư xử với tôi một cách cẩn trọng khác thường, như thể chỉ sợ chọc giận tôi.
Tôi hiểu bà đang lo gì.
"Mẹ… mẹ không cần con nữa sao?"
Để dập tắt hoàn toàn những suy nghĩ không nên có trong lòng mẹ, tôi quyết định ra tay trước.
Tôi mẹ bằng đôi mắt đỏ hoe, gương mặt tỏ rõ vẻ tủi thân:
"Mẹ ơi... con gì khiến mẹ giận sao? Mẹ đừng bỏ con mà… Con sẽ ngoan, thật sự sẽ ngoan. Không có mẹ, con sẽ phát điên mất..."
Những lời ấy — thực ra là nỗi lòng của mẹ, không phải của tôi.
Sau từng ấy năm sống trong nhà họ Thẩm, tôi hiểu mẹ rõ hơn ai hết.
Bà hiền lành, dịu dàng, luôn công bằng mà thương tôi và trai như nhau.
Bà chia trái tim mình thành hai nửa — một nửa dành cho tôi, một nửa dành cho .
Dù tôi không phải con ruột, bà chưa từng thiên vị, cũng chưa từng để tôi cảm thấy mình là người ngoài.
Những lời tôi vừa , chính là điều mẹ đã kìm nén trong lòng mấy ngày nay, không dám hỏi tôi.
"Con bé ngốc này!"
Mắt mẹ càng đỏ hơn, bà vừa gõ nhẹ vào đầu tôi một cái, vừa ôm chặt tôi vào lòng:
"Mẹ mà mất con mới là thật sự phát điên ấy chứ! Ngốc ạ, hứa với mẹ là sẽ mãi mãi không rời xa mẹ, không?"
Cơ thể mẹ run rẩy, giọng nghẹn ngào — điều đó cho tôi biết, tôi đã đúng.
Nếu không phải tôi chủ mở lời trước, có lẽ mẹ sẽ mãi đè nén trong lòng.
Mà sức khỏe mẹ vốn đã yếu, tôi không thể để bà gánh thêm bất kỳ áp lực nào nữa.
"Con mẹ, ngôi nhà này.
Con sẽ không bao giờ rời xa mẹ đâu."
Quả đúng như tôi dự đoán, Lâm Phượng Chi sau khi bị tôi sa thải hoàn toàn không chịu rút lui khỏi cuộc sống của tôi một cách yên ổn.
Bà ta phát điên vì thù hận, bắt đầu trả thù một cách điên cuồng.
5
Bà ta vác một cái ghế nhỏ ngồi chễm chệ ngay cổng khu nhà tôi.
Hễ có xe chạy qua hay ai đi ngang, bà ta lập tức phát tờ rơi:
"Cả nhà họ đều là bọn buôn người!
Chúng nó bắt cóc con tôi, không cho tôi nhận lại con!
Chúng nó dạy hư con tôi rồi!
Giờ con bé vì tiền mà không thèm nhận mẹ!
Tôi mất nửa cái mạng vì nó!
Xin các người giúp tôi với, cho tôi gặp lại con mình…"
Bảo vệ khu nhà đuổi bà ta đi, chẳng bao lâu sau bà ta lại quay lại.
Và mỗi lần trở lại, bà ta càng náo loạn hơn lần trước.
Anh trai tôi tức giận, ôm vai tôi, giọng đầy day dứt:
"Lỗi tại … lẽ ra không nên để em về nước. Đi thôi, giờ đưa em trở lại nước ngoài."
Khi tôi — Thẩm Minh Lãng — biết người giúp việc mới trong nhà chính là người mẹ ruột từng bán tôi đi năm xưa, lập tức quay về.
Vừa thấy tờ rơi mà Lâm Phượng Chi nhét vào tay, đã giận dữ xé nát vụn, nghiến răng ken két:
"Lúc lấy tiền bán con , bà ta đâu ngờ sẽ có ngày hôm nay nhỉ? Hừ, theo thì em không nên sa thải bà ta sớm như — phải để bà ta tận mắt thấy con bé năm xưa bị bà ta vứt bỏ, giờ đang sống trong nhung lụa, cưng như công chúa!"
Nhìn tức giận đến đỏ cả mặt, tôi đưa cho một viên kẹo:
"Anh này, thấy em báo cảnh sát thì sao?"
Anh bóc kẹo lại nhét luôn vào miệng tôi, giọng nhẹ bẫng:
"Tại sao lại không ? Trên đời này, không ai có tư cách báo cảnh sát hơn em cả."
Tôi mím môi, khẽ .
"Nếu bà ta không xuất hiện, em sẽ không gì cả. Nhưng bà ta lại cố quay lại, đâm thẳng vào cuộc sống của em, kéo theo tất cả những ký ức đau đớn mà em đã vùi sâu…
Em không cam lòng bỏ qua cho bà ta.
Em muốn bà ta phải trả giá."
"Nhưng em vẫn thấy sợ... Lỡ như ba mẹ biết chuyện, họ sẽ nghĩ em là một đứa độc ác, đến cả mẹ ruột cũng không chịu buông tha..."
Thẩm Minh Lãng im lặng một lúc rồi khẽ :
"Mẹ ruột ư? Anh vẫn luôn nghĩ... em và có chung một người mẹ."
Tôi sững người.
Anh Thẩm Minh Lãng xoa đầu tôi, dịu dàng:
"Chuyện chuyển trường của em, đã bắt đầu lo liệu rồi. Nếu không có gì bất ngờ, tháng 9 này em sẽ trở thành đàn em của ."
Sự dịu dàng của trai khiến tôi bỗng thấy sống mũi cay cay.
Gia đình họ Thẩm, từng chút một, dùng và ấm áp chữa lành những tổn thương trong tuổi thơ của tôi.
Và tôi… tôi muốn tự tay đặt dấu chấm hết cho quá khứ đau khổ ấy.
Không còn do dự.
Không còn hoang mang.
Tôi báo cảnh sát.
6
Tôi lấy hết dũng khí, bước vào đồn cảnh sát.
Tôi với họ:
"Mười lăm năm trước, mẹ ruột tôi đã bán tôi cho một người đàn ông với giá 200.000 tệ."
Gần đây, nhà nước đẩy mạnh trấn áp tội phạm buôn bán trẻ em.
Dù sự việc đã trôi qua mười lăm năm, cảnh sát vẫn rất coi trọng lời khai của tôi.
Ngay lập tức, Lâm Phượng Chi bị bắt giữ.
Dĩ nhiên bà ta không nhận tội.
Bà ta một mực khẳng định tôi là đứa trẻ bị bắt cóc, còn bà ta chỉ là một người mẹ bất hạnh đã mất việc, tan nhà, sức khỏe suy sụp vì đi khắp nơi tìm con.
"Lũ buôn người đáng chết đã hủy hoại cả cuộc đời tôi!"
Bà ta gào lên đầy oan ức trước mặt cảnh sát.
"Mười lăm năm rồi, tôi mòn gót bao đôi giày, bị người ta lừa hết lần này đến lần khác.
Chồng tôi vì không hiểu tôi mà ngoại , tìm người đàn bà khác.
Con lớn của tôi bị bạch cầu, mà vì tìm con út, tôi không thể chăm sóc nó.
Tôi vất vả lắm mới tìm con bé, mà nó lại báo cảnh sát… Nó khiến tôi lạnh lòng biết bao. Nhưng tôi không hối hận, vì nó là máu thịt của tôi.
Dù nó có hận, có trách tôi thế nào, tôi cũng phải tìm cho ra, chỉ cần biết nó còn sống là rồi."
Không hổ là giáo viên — một tràng "lời từ đáy lòng" bà ta tuôn ra tha thiết, rành rọt như diễn kịch, khiến các cán bộ điều tra cũng suýt rơi nước mắt vì .
"Nhà họ Thẩm chính là bọn buôn người!
Lúc tôi bảo mẫu ở nhà họ, tôi nghe người ta — con trai họ sức khỏe yếu, thầy bói bảo phải tìm người hợp mệnh thì mới giữ bình an.
Con tôi, Đa Đa, chính là người mà họ bỏ ra một số tiền lớn để mua về!"
"Cảnh sát, tôi cầu xin các … tôi có thể không nhận lại con , tôi nhất định phải khiến nhà họ Thẩm trả giá!"
Lâm Phượng Chi lật mặt, vu oan cho bố mẹ nuôi tôi là kẻ chủ mưu của vụ "mua bán trẻ em", tuyệt nhiên không đả đến chuyện bà ta từng nhận 200.000 tệ để bán tôi vì muốn cứu chị tôi — Dư Giai Như.
Nhưng may mắn là, tôi đã chuẩn bị đầy đủ từ trước.
Tôi mang theo giấy tờ hợp pháp chứng minh bố mẹ nuôi tôi nhận nuôi tôi đúng quy trình đến trình tại sở cảnh sát.
Tôi rõ ràng:
"Người đã ‘mua’ tôi năm đó — chính là người đã hiến tủy cho chị tôi, Dư Giai Như.
Ông ta đã thừa nhận, ông ấy đưa cho mẹ tôi 200.000 nhân dân tệ, đổi lại là tôi — trở thành con dâu hứa hôn cho đứa con trai thiểu năng của ông ấy. Và đổi lại, ông ta đồng ý hiến tủy."
"Ca phẫu thuật của Dư Giai Như thực hiện tại bệnh viện tỉnh, chắc chắn nơi đó vẫn còn lưu hồ sơ của người hiến tủy năm đó.
Chỉ cần tìm ông ta, mọi chuyện sẽ sáng tỏ.
Còn về việc ba mẹ nuôi đã nhận nuôi tôi như thế nào — tất cả đều ghi rõ ràng trong tập hồ sơ này."
Người đàn ông năm xưa "mua" tôi là một tên biến thái.
Ông ta không chỉ muốn tìm vợ sớm cho đứa con trai ngốc của mình, mà còn có ý đồ xâm tôi.
Nếu năm đó tôi không liều chết phản kháng, dùng chai bia đập vào đầu ông ta, rồi nhân lúc ông ta ngất xỉu để trốn thoát, có lẽ tôi đã rơi xuống địa ngục thật sự.
Sau khi chạy thoát, tôi không dám quay về nhà.
Tôi sợ sẽ lại bị bán một lần nữa.
Thế là tôi lang thang khắp nơi.
Giữa mùa đông giá rét, tôi ngất lịm bên cạnh chiếc xe của ba mẹ nuôi.
Họ lập tức đưa tôi đến bệnh viện và báo cảnh sát.
Thế , Lâm Phượng Chi vốn hận tôi vì không cứu Dư Giai Như, nên chưa bao giờ giấy tờ tùy thân cho tôi.
Lại chính bà ta là người bán tôi đi, nên càng không dám trình báo.
Kết quả là cảnh sát không thể tìm thấy bất cứ thông tin gì về tôi.
Cuối cùng, tôi đưa vào trại trẻ mồ côi.
Ba mẹ nuôi thương tôi, không đành lòng để tôi ở lại đó.
Vì , họ hoàn tất thủ tục nhận nuôi một cách hợp pháp.
Từ ngày đó, tôi có một gia đình mới.
Có ba mẹ thương, có điểm tựa cho cả cuộc đời này.
Tôi nhẹ nhàng đưa hồ sơ cho cán bộ điều tra.
Nhân viên điều tra nhanh chóng lướt qua hồ sơ, sau đó tôi bằng ánh mắt đầy thương cảm và xót xa.
Phải rồi… Ngay cả người xa lạ còn thấy đau lòng cho tôi.
Vậy mà — mẹ ruột tôi lại chưa từng có chút mềm lòng.
Không! Lâm Phượng Chi không phải mẹ tôi.
Mẹ của tôi là phu nhân Thẩm gia. Tôi và Thẩm Minh Lãng có cùng một người mẹ.
Trước khi rời khỏi đồn cảnh sát, có người hỏi tôi:
"Em có muốn gặp Lâm Phượng Chi không?"
Tôi lắc đầu từ chối.
Gặp bà ta để gì?
Để hỏi vì sao lại thiên vị đến mức tàn nhẫn như thế sao?
"Con khốn, chị mày còn đang nằm viện mà mày lại mặc đồ đẹp như ? Mày cố chọc tức nó đúng không? Sao mày độc ác hả!"
"Chị mày yếu không đi trại hè , thì mày cũng không đi!"
"Trừng cái gì mà trừng? Có mày cũng chẳng gì, không cứu nổi chị mày, sao mày không đi chết đi!"
"Chị mày là ánh trăng trời sinh, còn mày chỉ là thứ rác rưởi không dám ló đầu ra ánh sáng!"
Chỉ cần nghĩ đến những lời đó — những năm tháng bị đối xử tàn nhẫn, tất cả những tủi nhục và căm hận mà tôi từng cố nén lại trong lòng, nay lại trào lên như lửa đốt khắp người.
Tôi sợ nếu gặp lại bà ta, tôi sẽ không kiềm chế nổi mà đánh bà ta, giống như năm xưa bà ta đã đánh tôi.
Nhưng… Mẹ tôi — mẹ thật sự của tôi — từng :
"Minh Châu là tiên nữ nhỏ. Mà tiên nữ nhỏ thì không đánh người."
Tiên nữ nhỏ thì có cách trả thù của tiên nữ nhỏ.
Và rồi, Dư Giai Như cuối cùng cũng “chủ ” đến tìm tôi.
Tôi ung dung ngồi ta ngồi đối diện, khóc lóc thút thít như thể đầy hối hận và chân thành.
"Đa Đa, bao nhiêu năm nay em đã đi đâu ? Em có biết lúc biết chuyện mẹ bán em đi, chị đã quỳ xuống van xin mẹ đưa em trở về không?"
Bạn thấy sao?