Thấy , tôi vội với Lục Thành:
“Anh Lục Thành, em đồng ý kết hôn với .”
Lục Thành nghe xong thì hơi ngẩn người, mắt mở lớn.
Ông nội thì ha ha:
“Nghe rồi chứ? Ninh Ninh không ý kiến gì cả, đàn ông con trai đừng có lề mề nữa.”
Khóe môi Lục Thành cong lên, tôi :
“Được!”
Nói rồi, lấy từ ba lô mang theo ra một bọc vải, mở ra.
Trong bọc là hai xấp tiền dày cộp, trịnh trọng đưa cho ông nội tôi.
“Ông Chu, đây là sính lễ cháu chuẩn bị cho Ninh Ninh, mong ông nhận cho.”
Ông nội không từ chối, mà quay sang tôi:
“Ninh Ninh, nhận đi.”
Tôi ngơ ngác nhận lấy số tiền Lục Thành đưa.
Sau đó, ông nội giao luôn sổ hộ khẩu của nhà cho Lục Thành, bảo đưa tôi đi đăng ký kết hôn.
2
Tôi cứ nghĩ mười mấy năm rồi không về, Lục Thành chắc không quen thuộc nơi này nữa.
Không ngờ rất nhanh đã tìm xe chở khách, đưa chúng tôi tới thẳng cục dân chính.
Lúc ra khỏi cục với tờ giấy đỏ trên tay, tôi vẫn có cảm giác mọi thứ thật hư ảo.
Vậy là… tôi kết hôn rồi sao?
Tôi không kìm liếc đạn mạc.
Chỉ thấy đạn mạc giờ phút này toàn bộ đều đang tung hoa chúc mừng:
【Tốt quá rồi, cuối cùng cũng kết hôn rồi! Trong cốt truyện sang năm ban hành luật hôn nhân mới, giờ không lấy giấy thì phải đợi thêm mấy năm nữa mới cưới đấy! Tung hoa, mừng hỷ!】
【Lấy giấy rồi, a a a! Xem mà tim thắt lại, cứ sợ giữa chừng lại xảy ra chuyện khiến họ không lấy !】
【Ông nội lựa chọn thật đáng tin! May mà không nghe con thân độc miệng kia.】
Thấy , tôi mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc ấy, một bàn tay to rộng, ấm áp đột nhiên nắm lấy tay tôi.
Tôi theo bản năng ngẩng đầu lên.
Vừa vặn bắt gặp ánh mắt Lục Thành đang mình, trong đáy mắt mang ý .
Lục Thành là kiểu người có đôi mắt phượng dài hẹp, đường nét gương mặt rõ ràng, lông mày sắc bén.
Vì vóc dáng cao lớn, khi không , gương mặt mang theo áp lực rất mạnh.
Nhưng khi ánh mắt mang ý tôi, lại khiến tôi có cảm giác như dịu dàng bao bọc.
Trong chốc lát, tôi đỏ mặt lần nữa, không dám lâu hơn.
Nhưng cũng không hề rút tay ra.
Lục Thành lúc này dịu dàng với tôi:
“Ninh Ninh, kết hôn rồi thì phải mua đồ mới, dẫn em đi mua vài bộ nhé?”
Nghe tôi vội xua tay:
“Không cần đâu, đi tàu lâu như rồi, về nghỉ ngơi ăn cơm trước đi.”
Lục Thành khẽ :
“Yên tâm đi, còn sức, đi thôi, dẫn em ra trung tâm thương mại.”
Nói rồi, vẫn nắm tay tôi kéo đi về phía trước.
Đến trung tâm thương mại rồi, Lục Thành thậm chí còn mua sắm điên cuồng hơn cả tôi – một .Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các
Dọa tôi phải liên tục can ngăn:
“Đủ rồi Lục Thành, mua nữa thì em không còn chỗ mà mặc đâu.”
Mới chưa đầy hai tiếng, đã tiêu mấy ngàn, còn phung phí hơn tôi.
Lục Thành lại còn chưa thỏa mãn:
“Sao mà đủ, đồ mùa đông còn chưa mua mà.”
Nghe tôi chỉ biết câm nín.
Đạn mạc thì điên cuồng tung hoa ca ngợi Lục Thành:
【Mấy đứa mù quáng vì thấy chưa? Tình của đàn ông nằm ở chỗ tiền đấy!】
【Ai đang ghen tỵ với nữ chính thì tôi không , tôi bây giờ mua cái áo khoác dạ 300 tệ còn bị chồng cằn nhằn mãi, nam chính mua váy 300 tệ cho nữ chính thời tám mươi mà chẳng thèm chớp mắt! Còn hận không thể mua thêm mấy chục cái nữa.】
【Tôi có lý do để nghi ngờ nếu hồi nhỏ hai người không tách ra, nam chính nhất định sẽ dành dụm tiền tiêu vặt mua váy đẹp, dây buộc tóc cho nữ chính, biến ấy thành công chúa nhỏ!】
【Ông trời bất công thật đấy, không tìm người như , kiếp sau cho tôi con của họ cũng , hu hu hu!】
3
Lúc rời khỏi trung tâm thương mại, vừa hay chúng tôi đụng mặt Triệu Văn Văn và trai ta.
Nhìn thấy Lục Thành, trên gương mặt Triệu Văn Văn thoáng qua một tia kinh ngạc.
Sau đó ta ra vẻ thân thiết hỏi tôi:
“Ninh Ninh, đây là…?”
Tôi mỉm nhàn nhạt:
“Bạn trai tôi.”
Lục Thành lập tức siết chặt tay tôi hơn một chút.
Triệu Văn Văn sững người một lúc, rồi bất ngờ lớn tiếng:
“Bạn trai? Chẳng lẽ là cái trai quê mà sáng nay cậu nhắc đến đó sao?”
“Chẳng phải cậu không muốn gả cho ta sao?”
Lần này không cần đạn mạc nhắc, tôi cũng nghe ra rõ rành rành sự châm chọc, khích bác trong lời ta.
Tôi lạnh:
“Không gả ấy thì lẽ nào đi cưới trai cậu à?”
“Đáng tiếc tôi không có sở thích mẹ kế người ta!”
Nghe , sắc mặt Triệu Văn Văn lập tức tái nhợt, vẻ mặt có chút hoảng loạn:
“Cậu đang linh tinh gì thế? Không phải chính cậu thích tôi sao?”
Nghe tôi khẽ khẩy:
“Tôi khi nào từng tôi thích cậu?”
Nói thật thì, trai Triệu Văn Văn đúng là trông không tệ.
Mỗi lần tám chuyện với tôi, Triệu Văn Văn luôn cố ý lái đề tài về phía ta, ta cũng hay lượn qua lượn lại trước mặt tôi.
Bình thường, con tuổi mới lớn dễ rung , có thể tôi sẽ thích ta thật.
Nhưng giọng của ta quá non nớt, quá nữ tính.
Nói chuyện nhiều lần, tôi chỉ thấy giống như đang tám chuyện với chị em thôi.
Vậy thì tôi sao mà cho nổi?
4
Thấy tôi phủ nhận, Triệu Văn Văn lập tức :
“Rõ ràng trước kia cậu rất thích tôi, ngày nào cũng gặp ấy cơ mà.”
Nói rồi lại quay sang Lục Thành:
“Anh trai này, đừng để ấy lừa đấy, tôi với ấy lớn lên cùng nhau, tính nết ấy tôi biết rõ. Cô ấy tuyệt đối không thật lòng muốn lấy đâu.”
Tôi không khỏi về phía Lục Thành.
Lục Thành lại thẳng Triệu Văn Văn, :
“Cô là em của Triệu Dịch đúng không?”
Nghe , Triệu Văn Văn lập tức ngẩn người:
“Sao… sao biết?”
Lục Thành lúc này lạnh mặt, hừ nhẹ một tiếng:
“Quả nhiên là .”
“Chẳng trách người ta ba tuổi biết cả đời. Hồi nhỏ đã thích ngã rồi vu oan cho Ninh Ninh đẩy, còn bắt ép Ninh Ninh chia sẻ đồ chơi tôi tặng cho em ấy.”
“Bao nhiêu năm rồi, bản tính vẫn chẳng đổi.”
Nói xong, cúi đầu dịu dàng với tôi:
“Ninh Ninh, đừng phí lời với ta nữa, chúng ta đi thôi.”
Tôi không nhịn mỉm , khẽ “vâng” một tiếng.
Tật xấu thích thay người khác cảm thấy xấu hổ suýt nữa lại tái phát rồi.
5
Ra tới bên ngoài, tôi không kìm mà giải thích với Lục Thành:
“Ờm… Lục Thành…”
“Mặc dù trước kia đúng là em không muốn lấy một người đàn ông chưa từng gặp mặt, giữa em với trai ta thật sự chẳng có gì cả!”
“Ngược lại là Triệu Văn Văn, ta cứ cố ép em kết hôn giả với trai mình.”
Bước chân Lục Thành lập tức khựng lại.
Giọng hơi lạnh, hỏi tôi:
“Ý em là… ta muốn em kết hôn giả với ta?”
Thấy gương mặt tỏa ra khí lạnh, tôi không khỏi rụt cổ:
“Đúng .”
Lục Thành liền bật lạnh:
“Nhà họ Triệu cũng tính toán thật khéo.”
“Mười mấy năm trước, nhà nó đã có bảy tám chị em rồi, âm thầm toan tính muốn để con trai vào rể ăn hết sản nghiệp, không ngờ giờ lại nhắm vào em.”
Tôi ngẩn người một lúc.
Nhớ đến người chị dâu đã chết vì khó sinh của Triệu Văn Văn, trong lòng tôi không khỏi rùng mình lạnh sống lưng.
Thấy tôi bị dọa sợ, Lục Thành lập tức nắm chặt tay tôi an ủi:
“Đừng lo, có ở đây rồi.”
Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Bạn thấy sao?