Mặt tôi nóng ran như bị dội cả lọ ớt bột.
Áo blouse trắng của ấy bị ánh hoàng hôn nhuộm thành sắc cam rực rỡ.
Trên khuôn mặt ấy vẫn không có chút cảm nào.
“Anh cứ thử xem.”
Tôi gần như mất luôn khả năng suy nghĩ:
“Thử… cái gì cơ?”
“Nói còn tôi.”
Đúng lúc đó, ánh hoàng hôn vàng rực phản chiếu từ mặt hồ, chiếu thẳng vào mắt tôi.
Ánh sáng lấp lánh như nuốt chửng cả hình bóng của Lâm Sơ Ý.
Trong một thoáng choáng váng, tôi chỉ nghe thấy giọng vang vọng từ nơi xa xăm,
giống như âm thanh vọng lại sau mười năm xa cách.
Cô ấy :
“Anh cứ thử đi.”
“Nói là vẫn còn em.”
“Rồi xem em có quay lại bên không.”
Đầu óc tôi như bị ù đi bởi giọng ấy. Đến khi hoàn hồn lại, tôi chỉ kịp thấy bóng lưng Nhan An đang rời đi, và dáng người của Lâm Sơ Ý đang dần tiến lại gần.
Tôi ngồi trên xe lăn, hai chân nặng trĩu như bị đổ chì, mặc cho ấy giành lấy quyền điều khiển xe.
Rất khó để diễn tả cảm lúc này.
Ngượng ngùng, tự ti, khó xử, hối hận…
Từng lớp từng lớp cảm chất chồng lên nhau, biến thành tảng đá kẹt nơi cổ họng.
Lâm Sơ Ý đẩy tôi đi dọc theo ven hồ.
Gió thổi tới, mang theo câu hỏi nhè nhẹ mà sắc như dao:
“Không định gì à?”
Tôi cúi đầu, gãi gãi móng tay:
“Nói gì cơ?”
“Mấy lời vừa nãy của đều là xằng bậy à?”
Tôi cụp mắt xuống, chán nản.
Nhìn bộ đồ bệnh nhân bị gió thổi phồng lên rồi lại sẹp xuống, nghĩ tới mái tóc ngày càng thưa thớt dưới lớp mũ len.
Lúc nãy là vì bốc đồng, còn bây giờ là vì xấu hổ.
Mặt tôi dày đến mức nào mà lại có thể ra cái câu “em có thể quay lại với không”?
“Đình Huyên,” Lâm Sơ Ý đột ngột dừng lại, “Đùa giỡn em thấy vui lắm à? Trong mắt , chữ thích lại rẻ mạt đến thế sao?”
Cô ấy giận rồi.
Tôi cảm nhận điều đó.
“Anh không có giỡn gì đâu…” – tôi cúi đầu, ngượng ngùng – “Lúc nãy là do đang giận, không nên thế… Làm em khó xử , xin lỗi.”
Trước kia, tôi luôn nhạy cảm nhận ra cảm của Lâm Sơ Ý.
Chỉ cần thấy sắp giận là tôi lập tức nịnh, quỳ xuống xin lỗi liền.
Nhưng lần này, tôi cũng không nổi.
Không chỉ không nổi… nước mắt còn bắt đầu rưng rưng nơi khóe mắt.
Lâm Sơ Ý :
“Đúng là em và Nhan An chuẩn bị đính hôn thật. Nhưng đó là do ba ta tự sắp đặt.”
Cô bước đến cạnh tôi, khụy gối ngồi xuống, đối diện với tôi.
Đôi mắt nhạt màu của lại mang theo một áp lực cực lớn.
“Là em bảo ta đến hôm nay. Những lời khó nghe đó, cũng là em cầu ta ra.”
Ánh mắt Lâm Sơ Ý tôi ở khoảng cách gần đến mức khiến tôi nghẹn họng.
Một tia tức giận cùng uất ức đột nhiên trào lên trong lòng.
Rõ ràng tôi đã xui xẻo đến mức này rồi, sắp chết đến nơi, mà còn bị người ta rượt đuổi để giày vò.
“Tuyệt thật đấy.” – tôi mỉa mai – “Nếu không phải do đá em năm đó, em còn chẳng con dâu viện trưởng.”
“Phải.” – Lâm Sơ Ý gằn giọng, sắc như dao – “Cho nên em mới ngu không ai bằng.”
“Lâm Sơ Ý! Anh không muốn cãi nhau, … đang mệt, muốn nôn…”
Mắt tôi đỏ hoe, nước mắt rơi lã chã:
“Chuyện năm xưa, xin lỗi. Anh không nên tổn thương em, không nên nhục em trước mặt mọi người. Là sai rồi. Em có thể… tha cho không?”
Lâm Sơ Ý siết chặt vai tôi, cúi đầu hít một hơi thật sâu, rồi ngẩng lên thẳng vào tôi.
“Anh nghĩ thứ em để tâm là cái đó à?”
“Cái gì cơ?”
Đôi mắt ửng đỏ, kéo tay tôi lên, đặt vào cổ áo blouse trắng của mình.
Chất vải thô ráp, cứng và lạnh.
“Em đã đi đến con đường này rồi, Mạnh Đình Huyên… Anh nghĩ em còn để tâm chuyện bị sỉ nhục à? Anh tưởng em không biết lý do thật sự khiến chia tay em à?”
Lâm Sơ Ý—lẽ ra phải là chọn học toán, lại trở thành bác sĩ.
Cô vứt bỏ cả ước mơ, và giờ đứng ngay trước mắt tôi.
Ánh mắt ấy—chứa đầy sự uất ức dồn nén nhiều năm, chỉ trực trào ra.
Bạn thấy sao?