Mối Quan Hệ Của [...] – Chương 8

“Trần Thanh Duệ, và Chu Minh Doãn đã ly hôn rồi, sao còn xuất hiện trong cuộc đời ấy? Sao không chết luôn ở nước ngoài đi?!”

Tôi không nhịn mà bật lạnh.

“Gì đây, lại định đổ lỗi lên đầu tôi sao?”

“Tôi đã không ở trong nước hai năm trời, mà đến giờ ta vẫn chưa sao?”

“Cuộc hôn nhân mà từng tin chắc sẽ nắm trọn trong tay, giờ không hạnh phúc à?”

Nói xong, tôi quay người bỏ đi.

Không thèm nán lại dù chỉ một giây.

10

Không lâu sau, tin tức Chu Minh Doãn ly hôn truyền khắp giới.

Báo chí đăng dày đặc, xác nhận chuyện đó là sự thật.

Cùng lúc, Chu Minh Doãn bắt đầu dây dưa với tôi, năn nỉ nối lại xưa.

Mang theo sự cố chấp trẻ con không hợp với tuổi tác và địa vị, ta đeo bám không dứt.

Sáng nào cũng có hoa hồng tươi giao đến lễ tân công ty tôi.

Nếu tôi không trực tiếp ký nhận, người giao hoa sẽ đứng lì ở đó không rời.

Anh ta cầu người giao phải tận mắt thấy tôi nhận hoa mới rời đi.

Nếu tôi không nhận, Chu Minh Doãn từ chối thanh toán phần tiền còn lại.

“Cô có thể kiện ta.”

Tiễn người giao hoa đi, tôi cầm tấm thiệp gắn trên bó hoa lên xem một cái, rồi ném thẳng vào thùng rác.

“Thanh Duệ, Chu Minh Doãn lại thế nữa à?” – Một người đến công ty bàn công việc, vừa vặn chứng kiến cảnh tượng này.

“Anh ta tính quay lại với cậu sao?”

Tôi tiện tay ném cả bó hoa vào thùng rác.

“Anh ta không tự hỏi mình có tư cách gì mà mấy câu đó à?”

Vết thương năm xưa đâu phải mấy chiêu ‘lãng mạn tự biên tự diễn’ là có thể xóa sạch?

Huống chi, mấy trò tặng hoa hẹn hò này chỉ hợp với mấy cậu trai đôi mươi mới lớn.

Chu Minh Doãn ly dị đến lần hai rồi, giờ còn bày đặt giả vờ si ?

Chu Minh Doãn cho người gửi hoa liên tục suốt một tháng.

Tôi báo công an xong, cuối cùng ta mới yên phận.

Nhưng chỉ mấy hôm sau, trên bàn việc của tôi lại xuất hiện một bản “ý tưởng hợp tác”.

Nội dung là dự án phục chế các món trang sức kim cương cổ trong khu triển lãm bảo tàng.

Toàn là những món báu vật có tiếng trên thế giới.

Chỉ là vì đã quá lâu năm, một số kỹ thuật đính đá và cắt kim cương không còn phù hợp với thị hiếu hiện đại.

Một đối tác đi phía sau tôi tiện tay cầm bản đề xuất lên:

“Dự án này cực kỳ hiếm có đấy. Nếu giành , phạm vi hoạt của công ty cậu sẽ mở rộng một bậc lớn.

Đây lại còn là dự án hợp tác quốc tế, chính phủ sẽ đẩy mạnh truyền thông… Nếu là công ty mình phụ trách, chắc chắn ưu tiên truyền thông và công nhận về mặt chính thức.”

Tôi thấy chữ ký quen thuộc trên trang cuối, liền gọi một cuộc nội bộ.

“Về sau, bất cứ tài liệu nào chưa tôi duyệt, đừng đặt lên bàn việc của tôi.”

“Còn nữa, dự án phục chế trang sức cổ này vốn dĩ tôi đã chủ tham gia đấu thầu từ trước. Tôi không chấp nhận lời mời hợp tác từ Chu Minh Doãn.

Chúng ta sẽ thắng thầu bằng thực lực đàng hoàng.”

Việc tôi có thể từ năng lực và uy tín của bản thân,

Không có lý do gì phải để Chu Minh Doãn tưởng rằng đó là do “ân huệ” mà ta ban cho.

Đội ngũ của tôi vốn đã rất xuất sắc, đi đến đâu cũng giành chiến thắng.

Tôi hoàn toàn tin rằng mình sẽ lấy hợp đồng này.

Người đối tác gãi mũi, tỏ vẻ khó xử:

“Rốt cuộc hai người có chuyện gì ?”

“Tôi nghe Chu Minh Doãn lần này nghiêm túc thật, mấy người thân của ta còn nhỏ là ấy cảm thấy rất áy náy. Nghe đâu vì muốn gặp cậu, đến công ty mình còn chẳng thèm đi…”

Tôi đứng dậy rót cho ta một ly nước.

“Nói nhiều thế, không khát à?”

Tôi không tiếp bất kỳ lời khuyên nào dưới danh nghĩa “vì tốt cho tôi”.

11

Sau hai tháng kiên trì mà không có kết quả, Chu Minh Doãn đổi chiến thuật — bắt đầu len lỏi vào mọi khía cạnh cuộc sống của tôi.

Tôi thường hay đến một quán trà riêng để thư giãn, thì giờ… ta trở thành hội viên.

Mỗi lần tôi đến, luôn thấy ta ngồi ở khu nghỉ, nhàn nhã thưởng trà.

Mà rõ ràng trước kia, ta chỉ thích cà phê.

Khi công ty có việc cần gặp đối tác, tôi thường chọn tầng cao nhất của BYKY nơi tiếp khách.

Không hiểu sao, mấy lần gần đây tôi đến đều thấy phòng riêng mình hay dùng đã đặt trước — người đặt là Chu Minh Doãn.

ta luôn nở nụ dịu dàng, sẽ “vô điều kiện nhường lại” cho tôi nếu tôi cần.

Thậm chí, salon tóc nơi tôi thường tóc — ta cũng trở thành cổ đông.

Tránh mặt bao nhiêu lần, tôi rốt cuộc cũng mất kiên nhẫn.

“Chu Minh Doãn, rốt cuộc muốn gì?”

“Thanh Duệ, chỉ muốn biết em có đang sống tốt không…”

“Vậy giờ thấy rồi đấy — cút đi giùm.”

Tôi thẳng thừng.

“Như đã thấy, tôi hiện tại sống RẤT TỐT.”

“Nếu sớm biết rời xa lại khiến em sống tốt như thế, có lẽ em nên rời đi từ lâu rồi…”

“Trước đây là sai, tất cả đều do !” – Giọng Chu Minh Doãn ngày càng gấp gáp.

“Nhưng Thanh Duệ, ai mà không từng phạm sai lầm chứ? Em cũng nên cho một cơ hội sửa sai, đúng không?

Anh hứa với em, chỉ cần ba tháng thôi, ba tháng… Nếu sau ba tháng, em vẫn thấy không còn cứu vãn nữa, sẽ biến mất khỏi cuộc đời em, vĩnh viễn không phiền em nữa…”

Cơn gió trưa lướt qua hành lang, mang theo chút mát lạnh.

Tôi lạnh lùng từ chối, rồi quay người rời đi.

Nhưng Chu Minh Doãn quá dai dẳng, cứ tưởng rằng tôi im lặng là đồng ý.

Mỗi sáng, lễ tân công ty tôi đều nhận một phần điểm tâm sáng cầu kỳ cùng tấm thiệp viết tay.

Chiều thứ Sáu nào cũng có người giao hàng mang đến những gói thuốc Đông y dưỡng sinh – điều chế riêng theo thể trạng trước đây của tôi mà ta nhớ rõ đến từng chi tiết.

Những hôm tôi tăng ca đến khuya, luôn thấy một chiếc xe chờ sẵn dưới toà nhà.

Tài xế mỗi lần đều :

“Là Chu tiên sinh sắp xếp, mời lên xe.”

Càng điên rồ hơn, một lần thương hiệu của tôi bị đối thủ tung tin đồn đạo nhái thiết kế của nghệ sĩ nước ngoài, Chu Minh Doãn – người trước đây chưa từng can thiệp vào truyền thông – lại trực tiếp ra mặt.

Anh ta cho người điều tra, tự mình xuất hiện ở cơ quan chức năng, nộp bằng chứng chứng minh đối thủ bịa đặt.

Màn theo đuổi của ta ngày càng rầm rộ, khoa trương.

Đến mức ngay cả bè tôi – những người chẳng mấy quan tâm đến tin tức – cũng biết: Chu Minh Doãn đang theo đuổi tôi chẳng khác gì một cậu trai mới lớn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...